Mãi đến khi Phương Phùng rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, Kiều Quân vẫn nằm trên giường giả chết, vùi đầu sâu vào gối, bất động, tỏ vẻ không chấp nhận được thực tại.
Học kỳ này tóc Kiều Quân hơi dài, anh chưa kịp đi cắt. Sau một hồi lăn lộn trên giường vào buổi sáng, đuôi tóc dựng lên rối bời.
Phương Phùng ngắt điện thoại, nói với Kiều Quân cách đó không xa: “Tớ đã nộp đơn xin rồi, cậu mau thay quần áo đi.”
Giọng Kiều Quân rầu rĩ: “Đi ra ngoài làm gì?”
“Kiểm tra,” Phương Phùng đi tới kéo anh dậy, “Nếu cậu không muốn bị thôi học.”
Việc phân hóa giới tính của người bình thường chậm nhất là vào năm mười hai tuổi. Tình huống đột nhiên phân hóa khi đã gần trưởng thành như Kiều Quân là rất hiếm.
Dù thế nào đi nữa, nếu Kiều Quân thật sự đã biến thành Omega, theo quy định của Học viện Đế quốc, anh nên tạm nghỉ học về nhà điều chỉnh một thời gian.
Chờ đến khi tình trạng bản thân ổn định, xác nhận đã chuyển hóa thành Omega thì mới được phép quay lại trường học.
Đồng thời, anh cần phải lưu ban một khóa để học tập các kiến thức liên quan đến Omega. Thậm chí, việc chọn trường sau này cũng phải được điều chỉnh theo.
Nếu giấu giếm không khai báo, một khi học viện phát hiện, sẽ bị xử lý bằng hình thức thôi học.
Tất cả những điều này đều phá vỡ kế hoạch nhân sinh đã định sẵn của Kiều Quân. Thực tế mọi thứ trật khỏi quỹ đạo, phải làm lại từ đầu khiến Kiều Quân không thể chấp nhận.
Tuy không thể chống lại sức mạnh của Alpha, anh thuận theo lực kéo ngồi dậy, nhưng giây tiếp theo lại mềm nhũn ngửa người nằm vật ra giường.
“Sớm biết rằng… tối qua đã không uống nhiều như vậy.” Mặc dù chưa có nghiên cứu nào nói cồn sẽ dẫn đến việc Beta chuyển hóa thành Omega.
Phương Phùng ngồi xuống mép giường, một lần nữa nắm cổ tay Kiều Quân kéo anh ngồi dậy. Lần này Kiều Quân nghiêng người đổ về phía vai Phương Phùng.
“Sớm biết rằng nên nghe lời cậu.” Tóc Kiều Quân dán vào cổ Phương Phùng, nhẹ nhàng mơn trớn, cào đắc lòng người ta ngứa ngáy.
Giọng Kiều Quân càng lúc càng trầm thấp.
“Không liên quan đến cậu.” Phương Phùng dùng ngón tay chải lại mái tóc đen hỗn độn của Kiều Quân, “Phân hóa là bởi vì tối qua có Omega từng vào ký túc xá.”
Giọng cậu trầm ổn: “Tin tức tố của Omega đó quá nồng liệt, đã có tuyến thể của những người khác xuất hiện vấn đề, nhưng chỉ có mình cậu, bị chuyển hóa thành Omega.”
Cho dù biết không phải do mình uống rượu mà hỏng việc, thì tai bay vạ gió như vậy vẫn khó có thể chấp nhận.
Kiều Quân nằm trên vai Phương Phùng, tự an ủi trong khổ sở, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Thế thì hai chúng ta như bây giờ, phải tính là quan hệ Alpha-Omega không đứng đắn rồi.”
Phương Phùng không tiếp lời anh, chỉ nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tớ đều ở bên cậu.”
Lời nói này của Phương Phùng, người vốn lạnh lùng, tàn nhẫn trong mắt người ngoài, đã được xem là cấp độ lời âu yếm.
Kiều Quân ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương, cậu vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“Câu vừa rồi, tớ ghi âm lại rồi đem bán đấu giá trên diễn đàn học viện, có thể được giá trên trời đó.” Kiều Quân vẻ mặt đau lòng nói.
“Cậu muốn thử không?” Phương Phùng nhướng mày.
“Không dám.” Kiều Quân cười hì hì đứng dậy khỏi giường, cầm lấy quần áo Phương Phùng vừa đặt bên cạnh bắt đầu thay.
Sau khi được sạc năng lượng, mây mù trong lòng Kiều Quân tạm thời bị quét tan. Chuyện đã đến nước này, mặc kệ là Beta hay Omega, anh đều có mục tiêu cần thực hiện, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Cơ thể anh có biến đổi, mặc dù đã tự sờ qua và gọi cả Phương Phùng sờ qua, nhưng anh vẫn chưa có quá nhiều cảm giác thật. Việc thay quần áo vẫn giống như trước đây, nhiều nhất chỉ là hơi quay lưng đi, không hề e dè ánh mắt của Phương Phùng.
Anh cởi đồ thản nhiên, Phương Phùng tự nhiên cũng nhìn thản nhiên. Từ góc độ của cậu, thực ra vẫn có thể thấy hai đường cong nhỏ nhắn đáng yêu mới nhú ra của Kiều Quân, nhưng sắc mặt cậu không hề biến đổi, như thể đây thật sự là một tình huống bình thường.
Mặc quần áo vào, Kiều Quân lập tức phản ứng lại: “Sao lại mặc quần áo của cậu nữa rồi?”
Nói lời này khi anh đang luồn tay vào tay áo, vạt áo còn mắc lại phía trên, để lộ ra một đoạn eo trắng nõn xinh đẹp.
Lợi dụng việc Kiều Quân đang quay lưng không nhìn thấy biểu cảm của mình, Phương Phùng không chớp mắt nhìn chằm chằm, giọng nói khi mở miệng còn trầm hơn lúc trước một chút.
“Mặc quần áo rộng một chút mới che được.”
Còn che chỗ nào, cả hai đều hiểu rõ.
________________________________________
Học viện thường không cho phép xe tư nhân chạy vào khuôn viên trường, nhưng đối với người như Phương Phùng, không có điều bình thường nào, chỉ có trường hợp đặc biệt.
Kiều Quân chột dạ đỏ mặt, khom lưng đi ra khỏi ký túc xá. Không ngoài dự đoán, anh thấy chiếc siêu xe màu đen quen thuộc ở cửa.
Tài xế nhìn thấy người đã chu đáo mở cửa xe. Kiều Quân nhanh nhẹn chui vào xe trước Phương Phùng một bước.
Phương Phùng không nhanh không chậm bước theo, ưu nhã, tự phụ ngồi xuống bên cạnh Kiều Quân.
Tấm ngăn chậm rãi nâng lên. Xe của Phương Phùng có tính năng quá tốt, thậm chí không nghe thấy cả tiếng động cơ. Trong không gian kín, yên tĩnh không một tiếng động.
“Nếu,” Kiều Quân đột nhiên mở lời, “Ý tớ là nếu, tớ thật sự biến thành Omega, hai chúng ta liền không thể ở cùng nhau nữa đúng không?”
Không chỉ không thể ở cùng nhau, sau này cũng không thể tùy tiện tiếp xúc nữa.
Mặc dù Kiều Quân trước đây là Beta, anh ít nhiều cũng biết lứa tuổi của họ là giai đoạn tin tức tố của Alpha và Omega dễ dàng mất kiểm soát nhất, không cẩn thận liền sẽ gây ra đại họa.
Rất nhiều trường học đều tách riêng Alpha và Omega, chỉ có số ít trường học tự tin vào thủ đoạn quản lý của mình như Học viện Đế quốc mới dám thực hiện chế độ Alpha và Omega cùng trường. Đương nhiên, cùng trường cũng không có nghĩa là hai giới tính có thể tùy tiện tiếp xúc.
Trong tiềm thức, Kiều Quân vẫn không muốn chấp nhận việc mình sẽ biến thành Omega. Cho nên, trước khi kiểm tra, trước khi chính thức xác nhận, anh càng tình nguyện dùng giọng điệu giả thiết để đàm luận chuyện này.
Lời nói vừa rồi của Phương Phùng, Kiều Quân không cảm động là không thể nào. Phương Phùng là người bạn thân thiết nhất của anh từ nhỏ đến lớn. Chỉ riêng sự ủng hộ về mặt tình cảm đối với anh đã là quá đủ.
Nhưng nếu anh thật sự đã biến thành Omega, tuyệt đối không thể tiếp tục ghép vào cùng với Alpha như Phương Phùng nữa. Huống hồ, tình hình gia đình Phương Phùng còn không hề đơn giản.
Đôi mắt Phương Phùng không hề có bất kỳ d.a.o động cảm xúc nào, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Kiều Quân: “Tại sao?”
Còn hỏi tại sao.
“Vạn nhất là thật, cậu,” Kiều Quân giơ tay chỉ vào Phương Phùng, “Alpha.”
Rồi lại chỉ vào chính mình, “Tớ, Omega.”
“Chúng ta sao có thể còn ở chung một phòng?”
“Tại sao lại không thể?”
Kiều Quân quả thực muốn nghĩ rằng hôm nay đầu óc Phương Phùng cũng giống anh, không linh hoạt. Người thông minh, đứng đầu khối từ trước đến nay, sao lại toàn hỏi những câu hỏi có đáp án rõ ràng như vậy?
Kiều Quân không nói tiếp, Phương Phùng liền ung dung tiếp tục hỏi lại: “Cậu cảm thấy tớ sẽ làm gì cậu?”
Kiều Quân dứt khoát lắc đầu.
“Hay là cậu sẽ làm gì tớ?”
Liên quan đến sự trong sạch của bản thân, lần này Kiều Quân lắc đầu càng thêm dứt khoát, càng thêm kiên định. Đùa gì chứ, anh tuyệt đối không thể có ý tưởng không an phận với Phương Phùng.
“Vậy còn có vấn đề gì?”
Kiều Quân cố gắng theo lý: “Chính là tin tức tố…”
Phương Phùng không nói gì, nhưng Kiều Quân nhận biết cậu từ nhỏ, hiểu rõ từng biểu cảm của đối phương. Phương Phùng lẳng lặng nhìn anh, Kiều Quân liền đọc ra một câu hoàn chỉnh từ biểu cảm đó: Chẳng lẽ cậu cảm thấy tình bạn nhiều năm của chúng ta không thắng nổi tin tức tố?
Điều này đương nhiên không thể thừa nhận, nhưng phủ nhận lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Kiều Quân luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng anh không thể phản bác được Phương Phùng.
Anh dọn ra chiêu cuối: “Chính là nội quy trường học…”
Cứ như là đã mắc vào bẫy của Phương Phùng, anh nghe thấy Phương Phùng hiếm hoi cười khẽ một tiếng.
“Nếu theo nội quy trường học,” Phương Phùng nói chuyện từ trước đến nay thong thả ung dung, Kiều Quân không hiểu vì sao cảm thấy mình giống như con mồi rơi vào lưới, còn thợ săn đang chậm rãi thu lưới, “Một khi cậu nói thật với nhà trường rằng cậu là Omega, cậu liền cần thiết tạm nghỉ học.”
“Kiều Quân, một khi tạm nghỉ học, cậu cũng chỉ có thể về nhà.”
Chỉ có Phương Phùng và Kiều Quân biết, đây là tử huyệt của Kiều Quân.
Quả nhiên, nghe thấy hai chữ “về nhà”, Kiều Quân lập tức héo xuống.
Anh từ bỏ giãy giụa, chỉ yếu ớt nói: “Vạn nhất bị phát hiện…”
“Có tớ ở đây, liền sẽ không bị phát hiện.”
Lời nói này của Phương Phùng từ trước đến nay đều có sức thuyết phục. Trong lòng Kiều Quân, bất kỳ ai nói những lời này cũng không thể khiến anh tín nhiệm và an tâm bằng Phương Phùng.
Kiều Quân nghiêng ngả vào ghế xe, ngữ khí thoải mái mà cảm thán: “Tớ nợ cậu càng ngày càng nhiều, sắp vượt qua giới hạn tớ có thể trả hết rồi.”
Bởi vì là bạn bè, anh không muốn thiếu Phương Phùng quá nhiều, càng mang ơn, tình bạn giữa họ sẽ trở nên không còn thuần túy nữa.
Đây là điều Kiều Quân đã hiểu rõ từ rất lâu trước đây, khi lần đầu tiên ý thức được sự khác biệt một trời một vực về thân phận giữa anh và Phương Phùng.
________________________________________
Người làm trong nhà Phương Phùng làm việc rất hiệu quả, kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra.
Nguyên nhân dẫn đến việc chuyển hóa quả thật là tin tức tố của Omega, nhưng nguyên nhân căn bản vẫn là do Kiều Quân tự thân lần đầu tiên chuyển hóa giới tính không hoàn toàn, cho đến bây giờ mới thông qua sự trợ giúp của tin tức tố bên ngoài mà dẫn phát lần chuyển hóa thứ hai, thành công chuyển hóa thành Omega.
Bác sĩ nói: “Kiều thiếu gia bản thân chính là Omega, cho dù không phải lần này, sau này có lẽ còn sẽ có nguyên nhân khác thúc đẩy việc hoàn toàn chuyển hóa giới tính.”
Kiều Quân nhìn báo cáo, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Làm Beta nhiều năm như vậy, đến gần trưởng thành, mới nói cho anh biết anh là Beta giả, Omega thật.
Phương Phùng mở lời: “Nhưng cậu ấy không ngửi thấy tin tức tố, mặc kệ là của chính mình hay của người khác.”
Đây cũng là lý do vì sao Kiều Quân còn ôm một tia hy vọng trên đường tới.
Thiếu gia nhà mình hỏi chuyện, bác sĩ càng cẩn thận trả lời: “Chúng tôi phỏng đoán là vì Kiều thiếu gia phải trải qua hai lần thay đổi mới thành công, nên so với Omega sinh lý bình thường vẫn có một phần thiếu hụt.”
“Căn cứ vào kiểm tra vừa rồi, lúc mới chuyển hóa, Kiều thiếu gia đối với tin tức tố còn chưa thực sự mẫn cảm. Sau một thời gian sẽ từng bước khôi phục năng lực này. Chúng tôi dự tính chờ đến giai đoạn Kiều thiếu gia có thể cảm nhận được tin tức tố bình thường, liền sẽ chính thức nghênh đón kỳ phát tình đầu tiên.”
“Nhưng mà,” bác sĩ không dấu vết quan sát sắc mặt thiếu gia nhà mình, không biết lời mình sắp nói sẽ có hậu quả gì, “Kiểm tra cũng phát hiện Kiều thiếu gia không có phát triển buồng sinh sản mà Omega nên có.”
“Còn về vấn đề ngực…”
“Roẹt.” Lời nói loại này bị nói ra trước mặt mọi người, Kiều Quân không nhịn được ra tay, xé rách tờ báo cáo trên tay mình.
Không cần Phương Phùng nói, y tá bên cạnh nhanh chóng đi đến một bên in lại tờ báo cáo mới.
“Tiếp tục nói.” Phương Phùng phớt lờ vẻ mặt có phần sụp đổ của Kiều Quân.
“Cái đó cũng thuộc về việc phát triển thứ cấp bình thường, chỉ là đối với tình trạng phát triển bất thường như Kiều thiếu gia…”
Quá mức xấu hổ, Kiều Quân đã ngại không muốn nghe tiếp. Anh chỉ đờ đẫn nhận lấy tờ báo cáo mới từ tay chị y tá, thông qua hồi tưởng lại những chuyện mười mấy năm qua để thoát khỏi khoảnh khắc xấu hổ này.
________________________________________
Cuối cùng cũng trở lại ký túc xá, Kiều Quân giống như quay về cố thổ của linh hồn, nằm sấp úp mặt vào giường.
Đây hoàn toàn là hành vi theo thói quen.
Chỉ là Kiều Quân đã quên, xưa đâu bằng nay. Trước đây anh là một Beta nam tính cứng nhắc bình thường, hiện tại anh là một Omega đã mọc ra ngực.
Nệm đủ mềm, nhưng lực va đập khi đột ngột ngã xuống vẫn có một phần hồi lại vào bộ n.g.ự.c tuy nhỏ nhưng có cảm giác tồn tại của anh.
Anh đau đến mức lăn lộn khắp giường.
“Ghét c.h.ế.t đi được.”
Anh đột nhiên lại không thể hiểu được mà giận dữ, không biết oán ai, oán một người nào đó đã lâu không gặp, hay oán chính bản thân mình. Nếu là Omega, tại sao ngay từ đầu không cho anh biết mình là Omega.
Nếu không thì mọi chuyện sẽ không trở nên rối loạn như bây giờ.
Phương Phùng ngồi xuống bên cạnh anh, tay lại vuốt tóc anh, giống như đang vuốt ve một chú mèo, hành động kỳ lạ nhưng lại khiến Kiều Quân cảm thấy rất thoải mái, cả người lười biếng.
Thời gian sắp đến hoàng hôn, trong phòng không bật đèn, ngay cả không khí cũng trở nên m.ô.n.g lung, huyền ảo.
Cả ngày tinh thần Kiều Quân đều căng thẳng cao độ, suy xét về tương lai, suy xét cách giải quyết sự kiện đột phát mình là Omega.
Lực đạo của Phương Phùng vừa phải, Kiều Quân càng cảm thấy thoải mái, cơn buồn ngủ càng cuồn cuộn không ngừng kéo đến.
Bàn tay của Phương Phùng hình như lúc nào cũng khiến người ta thấy thoải mái. Anh mơ mơ màng màng nghĩ.
“... Phương Phùng,” giữa nửa mơ nửa tỉnh, Kiều Quân dường như nghe thấy giọng nói của chính mình, “Cậu đối với tớ, vẫn là quá tốt rồi.”
Trong giấc mộng, Phương Phùng đưa tay nhẹ nhàng che mắt anh lại, khẽ cười một tiếng.
