BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 26: Ngủ chung

Tắt đèn, trong phòng còn sót lại một chút ánh sáng dịu nhẹ lọt qua cửa sổ, phác họa ra hình dáng Phương Phùng trong bóng đêm.

Bóng dáng này đã khác xa với bóng dáng thiếu niên mười mấy tuổi vừa hiện lên trong ký ức, cuối cùng không thể trùng khớp.

Phương Phùng nằm xuống bên cạnh anh, không xa không gần, chỉ cần một trong hai người đưa ra lựa chọn là có thể chạm vào vai đối phương.

Nhưng rất kỳ lạ, Kiều Quân không hề cảm thấy căng thẳng vì điều đó.

Rõ ràng vừa rồi đứng ở cửa còn thấy xấu hổ, rõ ràng giữa anh và Phương Phùng đã có thêm những thứ không nên có giữa bạn bè, rõ ràng mối quan hệ đã bắt đầu thay đổi theo hướng mà anh không biết, nhưng việc ở bên Phương Phùng như thế này vẫn khiến anh dễ chịu nhất.

… Thật đáng sợ.

Kiều Quân đột nhiên nghiêng người, mượn ánh sáng mờ ảo phác họa khuôn mặt Phương Phùng trong bóng đêm.

Nhận thấy hành động của anh, Phương Phùng cũng nghiêng người qua, mặt đối mặt với anh. Đó là đôi mắt đen đặc như mực mà Kiều Quân quen thuộc, không pha lẫn bất cứ điều gì khác, chỉ phản chiếu một mình anh.

“Lại không ngủ được?” Phương Phùng hỏi anh.

Giọng hắn trở nên trầm hơn, thấp hơn trước. Kiều Quân nghĩ, không trả lời hắn, mà nhẹ nhàng nói, “Phương Phùng, cậu đưa tay ra được không?”

Phương Phùng không hỏi tại sao, chỉ làm theo.

Lòng bàn tay Alpha khô ráo và ấm áp.

Có phải vì nhiệt độ tương đối cao, lòng bàn tay rộng hơn nên làm người ta cảm thấy an tâm? Khi ở phim trường Kiều Quân cũng từng nắm tay Tạ Đình Thụ, nhưng hiện tại lại không nhớ rõ xúc cảm đó, liệu có giống cảm giác Phương Phùng đang mang lại cho anh không?

Lòng bàn tay anh và Phương Phùng hư vô dán vào nhau, vẫn còn khác biệt rất nhiều.

Không hiểu vì sao, Kiều Quân đặc biệt thích so độ lớn bàn tay với Phương Phùng. Ở điểm này, sự khác biệt giữa Beta và Alpha rất rõ ràng. Chẳng qua, trong thế giới thực, những bất đồng của họ còn tàn khốc hơn nhiều so với việc so lòng bàn tay.

Hiện tại anh là… Omega, những bất đồng như vậy về sau sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.

Kiều Quân chưa từng hỏi Phương Phùng vì sao lại thích mình khi còn là Beta, cũng không băn khoăn về vấn đề này.

Ngay từ lúc họ mới trở thành bạn bè, Phương Phùng đã nói, không phải chuyện gì cũng cần một lý do.

Thích không cần lý do, không thích cũng không cần lý do. Tình cảm chính là một làn sương mù khiến Kiều Quân không thể lý giải, không thể nắm bắt được.

Ngón tay Phương Phùng uốn cong xuống dưới, lòng bàn tay vuốt ve đầu ngón tay anh. Tầm mắt m.ô.n.g lung, Kiều Quân thấy hắn đại khái là cười, hỏi mình: “Muốn thử nắm lại với nhau không?”

… Lại đang tiến đến chỗ vượt rào rồi.

Mặc dù so với nhiều chuyện họ đã làm, việc nắm tay cơ bản không đáng là gì. Chỉ cần để ý sẽ thấy ranh giới lẽ ra phải giữ đã sớm tan biến vào hư vô giữa Alpha và Beta dưới giả thuyết không thể hấp dẫn lẫn nhau.

Hoặc có lẽ, ngay từ đầu khi anh còn chưa biết gì, anh đã bị Phương Phùng dẫn ra khỏi giới tuyến cảnh giác lẽ ra phải giữ vững.

Kiều Quân không mở miệng nói chuyện, nhưng ngón tay thon thả nhẹ nhàng đặt lên tay Alpha.

Ít nhất điều này tổng cộng nằm ngoài dự tính của đại thiếu gia luôn bình tĩnh này đi? Nếu không phải tắt đèn, Kiều Quân thật sự muốn nhìn xem thần sắc Phương Phùng lúc này là như thế nào.

“Phương Phùng, tôi phát hiện ra điều này.” Anh nói.

Bàn tay Alpha chậm rãi chế trụ ngón tay anh, đến cuối cùng hoàn toàn bao bọc lấy tay anh. Giọng điệu có sự vui vẻ vì đạt được mục đích, “Cái gì?”

“Làm bạn bè, cậu là một người bạn rất tốt. Nhưng làm…” Kiều Quân dừng một chút, cân nhắc từ ngữ, cuối cùng vẫn có chút mất tự nhiên nói ra một từ tuy phù hợp thực tế nhưng dùng giữa hai người họ lại rất kỳ quái, “… Người theo đuổi, cậu hơi đáng ghét.”

Kiều Quân thành thật: “Bởi vì quá xấu tâm nhãn.” Vòng vo làm nhiều chuyện như vậy, một bụng ý nghĩ xấu.

“Phải không.”

Phương Phùng xích lại gần Kiều Quân. Hai bàn tay nắm nhau cũng lay động. Không biết cố ý hay vô tình, môi tên này lướt qua đốt ngón tay bị hắn chế trụ của Kiều Quân, hơi ấm khiến Kiều Quân vô thức co rúm lại một chút.

… Tuyệt đối là cố ý.

Bởi vì Kiều Quân đã có thể thấy nụ cười trên mặt hắn.

“Vậy cậu xem vì chúng ta là bạn tốt, đừng quá đáng ghét người theo đuổi là tôi, ừm?”

Tai Kiều Quân nóng lên, bị giọng điệu ái muội như vậy của đại thiếu gia làm cho buồn nôn, muốn hất tay đang nắm lấy Phương Phùng ra. À không, không hất ra được. Lực nắm của Alpha nhìn như ôn nhu, nhưng không hiểu sao lại vô cùng kiên cố.

Trong quá trình giãy giụa, chính anh cũng di chuyển về phía Phương Phùng một chút.

Lại gần nhau hơn.

“Ngày mai tôi còn phải dậy sớm, không chơi với cậu nữa,” Kiều Quân không tự nhiên chớp chớp mắt. Ngón tay còn lại có thể tự do hoạt động của bàn tay bị chế trụ gõ gõ mu bàn tay Phương Phùng, “Tôi đầu hàng.”

Phương Phùng lại không nhanh không chậm, không buông tay, chỉ thâm ý nói: “Cậu còn nhớ nội dung trên cuốn sổ tay phổ cập khoa học mà cậu mang về từ buổi tọa đàm không?”

Sổ tay phổ cập khoa học, đầu Kiều Quân ngẩn ra.

Một dòng chữ quen thuộc thoáng hiện— “… Đối mặt với con mồi đầu hàng, Alpha chưa bao giờ bỏ mặc cho trốn thoát, mà là thừa thắng xông lên, vận dụng sức mạnh cường đại hoàn toàn vây khốn con mồi, và thanh lịch dùng bữa.”

Lúc trước khi nhìn thấy trang này ở ký túc xá, Kiều Quân còn đặc biệt chỉ cho Phương Phùng xem, nói lời miêu tả này viết rất sinh động và chính xác, những gì trên đó nói giống hệt Phương Phùng.

Phương Phùng nhìn theo chỗ anh chỉ, sau đó ánh mắt vi diệu dừng trên mặt anh: “Quả thật là vậy.”

Kiều Quân lúc đó bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng ngay lập tức, cho rằng mình bị uy h.i.ế.p bởi khí chất cường đại của Alpha hàng đầu. Bây giờ Kiều Quân mới biết tại sao mình lại có cảm giác lạnh lẽo rợn tóc gáy đó.

Bởi vì con mồi chính là chính anh.

“Cậu đừng làm bậy, có chuyện gì từ từ nói,” Kiều Quân dịch ra sau một chút, “Chúng ta đã nói rồi, cậu sẽ không làm gì cả.”

“Tôi chỉ làm bạn bè với cậu!”

Phương Phùng mỉm cười: “Bạn bè ngủ chung giường sao?”

Kiều Quân chột dạ: “Khụ, Lệ Kiêu và Tòng Diêm cũng sẽ ngủ chung giường.”

Hơi lạnh u lãnh thổi qua, Kiều Quân mặc kệ tay có hất ra được hay không, bị dọa đến liền muốn quay người lăn đến đầu giường bên kia, nhưng Phương Phùng nhanh chóng dùng tay kia cố định vai anh, kéo anh về tại chỗ.

“Chỉ đùa thôi, tôi lại không thể thật sự ăn sạch cậu.”

Có thể hay không chính cậu rõ ràng nhất.

Tên có ác thú vị lại ấu trĩ.

Kiều Quân đánh lại không được, nói cũng không lại, thật sự không thắng nổi, giở trò nhắm mắt lại không nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc kia, “Tùy cậu, không bỏ thì không bỏ, cậu nắm tay tôi cũng có thể ngủ.”

Có lẽ vì vừa rồi náo loạn với Phương Phùng một hồi, phân tán sự chú ý, một sợi thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thư giãn, hơn nữa anh thật sự tin tưởng Phương Phùng sẽ không làm gì mình, Kiều Quân nhắm mắt không bao lâu, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Tiếng hít thở rất nhẹ, nhẹ như lông chim lướt qua trái tim.

Bàn tay Phương Phùng vốn ôm lấy vai Kiều Quân hướng lên phía trước, vén đi tóc mái che khuất sườn mặt anh. Ngón trỏ hắn điểm trên má Kiều Quân. Anh ngủ say, không có phản ứng gì, ngoan ngoãn mặc người ta bắt nạt.

Hai người vẫn mười ngón đan xen, thần sắc Phương Phùng tối tăm không rõ, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay Kiều Quân, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”

 

 

 

back top