Ngay cả khi còn là Beta, Kiều Quân cũng đã rất quen với việc ngủ chung với Phương Phùng. Muốn nói thói quen này bắt đầu từ khi nào, đại khái là truy ngược lại khoảng thời gian Kiều Quân vẫn còn ở thị trấn nhỏ.
Mùa xuân nhiều mưa. Ngày nghỉ đông năm đó, Kiều Quân không mang dù, đã dầm mưa chạy về nhà. Kết quả ngày hôm sau liền bắt đầu cảm mạo sốt cao, liên tiếp vài ngày đều nằm liệt trên giường.
Đi kèm với tiếng mưa rơi liên miên, Kiều Quân cảm thấy mình như đang ngâm trong nước ấm, mọi ý thức đều bị vò thành những làn sương khói nhẹ nhàng, lơ lửng giữa không trung. Muốn ngưng tụ thành hình dạng gì đó, nhưng vì quá đạm bạc, thoáng chốc đã bị thổi tan, trở lại thành một mảng hỗn độn.
Cơn mưa dường như xuyên qua mái nhà trực tiếp rơi xuống người anh.
Nóng đến không thở nổi, nhiệt độ cơ thể quá cao, cơ thể vì tản nhiệt mà những giọt nước mắt không chịu sự khống chế của Kiều Quân chảy ra. Không suy xét được bất cứ điều gì, Kiều Quân đang chìm nổi trong cơn mưa, trong cơn mê man chỉ còn một ý niệm: Mưa… tại sao vẫn chưa tạnh vậy?
Ngôi nhà mà anh và ông sống, xét theo tiêu chuẩn gia đình bình thường là tương đối chật hẹp, nhưng chỉ có hai người họ ở, cũng vừa vặn đủ.
Phòng Kiều Quân rất gần cửa chính. Ngôi nhà cũ cách âm không tốt lắm, anh nghe thấy ông mở cửa, đứng ở cửa nói chuyện với ai đó.
Giọng nói cô gái đặc biệt trong trẻo, lúc này có chút thất vọng, âm cuối đều bị nén xuống, là Nhạc Đông Linh. Cô đến thăm Kiều Quân, nhưng ông của Kiều Quân lo lắng cô bị lây nhiễm, không cho cô vào phòng Kiều Quân, chỉ khuyên cô chờ Kiều Quân khỏi bệnh rồi qua.
“... À, được rồi ông, cái này cháu mang cho Kiều Quân, mẹ cháu nói rất hữu ích cho bệnh ho, ông có thể…”
Giọng nói cố tình đè thấp biến mất trong tiếng mưa rơi, Kiều Quân dần dần ngủ thiếp đi.
Miếng dán hạ sốt trên trán bị người ta gỡ ra. Bàn tay có xúc cảm chân thật hơn thay thế nó bao phủ lên, dường như đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể quá cao đã lui chưa. Kiều Quân ngủ mơ mơ màng màng, cho rằng được vuốt ve như vậy rất thoải mái, không muốn người đó rút tay ra, giống như mèo con dùng trán cọ vào lòng bàn tay người kia.
Đối phương khựng lại một khoảnh khắc, sau một lúc lâu, vẫn không dời tay đi.
Kiều Quân hậu tri hậu giác, mở mắt ra nhìn. Mắt anh bao phủ nước mắt, tầm nhìn rất mơ hồ, lờ mờ nhận ra người đang ngồi trước giường, là một bóng dáng thiếu niên.
“Là… Phương Phùng sao?”
“Ừm.”
Phương Phùng nhìn thấy nước mắt anh tràn ra, đốt ngón tay dán qua, nhẹ nhàng lau đi. Cảm giác lạnh băng làm Kiều Quân rất thích, vẫn thân mật nghiêng đầu dán vào.
“Cậu vào bằng cách nào? Tôi vừa mới nghe thấy ông khuyên Đông Linh về rồi.”
“Cậu không nhớ sao?” Phương Phùng an ủi gạt đi sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên trán anh, dán lại miếng dán hạ sốt cho anh, “Vừa rồi lúc tôi ở cửa chuẩn bị về, là cậu trong phòng gọi tôi lại, muốn tôi ở bên cậu.”
“À…”
Giống như vừa rồi trong mơ quả thật có chuyện gì đó xảy ra. Nhiệt độ cơ thể quá cao, lý trí của Kiều Quân cũng muốn tan chảy thành một đoàn.
“Cậu không sợ bị tôi lây bệnh sao?” Anh hỏi.
Không chờ Phương Phùng trả lời, anh lại lầm bầm, “Cũng đúng, cậu là Alpha, sẽ không dễ dàng bị đánh gục, tốt thật, hâm mộ quá.”
Quan sát thấy Kiều Quân bị bệnh rất thích được vuốt đầu, sau khi dán miếng hạ sốt xong, Phương Phùng một lần nữa ngồi lại trên ghế, tay kia vuốt đầu Kiều Quân như đang vuốt một chú mèo con.
Nghe Kiều Quân nói vậy, Phương Phùng hỏi: “Cậu muốn biến thành Alpha sao?”
Beta ở tuổi này vừa bước vào tuổi dậy thì, một bộ phận người không chấp nhận được sự thật bình phàm của mình so với AO, càng khát khao lần phân hoá thứ cấp sắp tới mình có thể chuyển biến thành Alpha hoặc Omega được hưởng đặc quyền.
Kiều Quân có loại suy nghĩ này cũng không kỳ lạ.
“Ngô,” Kiều Quân nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi nói, “Không muốn.”
“Không muốn?”
“Ừm, tôi vẫn hy vọng tôi là Beta, như vậy tôi sẽ không cần rời xa ông.”
Giọng anh mơ hồ, nói ra mỗi chữ đều rất nhẹ, giống như nói mớ trong mơ, “Cho dù là Beta không có gì đặc biệt, cũng có hạnh phúc bình dị chỉ thuộc về Beta chúng tôi. Hiện tại tôi đã rất hạnh phúc.”
Bàn tay ban đầu ở trên trán từ từ trượt xuống, dán vào sườn mặt Kiều Quân. Khác với mùi thuốc hơi chua quanh quẩn trong mỗi hơi thở mấy ngày nay, là một loại hương thơm rất mát lạnh, hơi thở đặc trưng của Phương Phùng, đang tiến lại gần anh.
Kiều Quân biết Phương Phùng lại đang nhìn chằm chằm anh.
Phải nói Phương Phùng người bạn này chỗ nào cũng tốt, lớn lên đẹp trai có tiền có giáo dưỡng, không biết vì sao lại đặc biệt kiên nhẫn với anh, cứ nhất định muốn kết bạn với anh, đối với anh cũng rất chân thành. Dù là vật phẩm quý giá đến đâu cũng sẽ chia cho anh một phần. Thái độ nói chuyện với anh cũng trước nay chân thật. Tóm lại, hoàn hảo vô cùng. Một người như vậy nhất định muốn kết bạn với một Beta như Kiều Quân, nhìn thế nào cũng là Kiều Quân được lợi.
Phương Phùng hoàn hảo chỉ có một điểm rất kỳ lạ.
Hắn luôn thích nhìn chằm chằm Kiều Quân với vẻ đầy thâm ý khi anh nói ra một câu nào đó. Giống như lần đầu gặp gỡ, câu nói đầu tiên hắn nói với Kiều Quân chính là đưa ra yêu cầu kỳ quái— muốn tiến lại gần xem mắt Kiều Quân.
“Cậu không biết sao? Một màu sắc vô cùng độc đáo, tôi chưa từng thấy qua, luôn cảm thấy vô cùng xinh đẹp.” Một Alpha lớn lên đã chứng kiến mọi kỳ trân dị bảo, có thể dễ dàng nắm giữ bất cứ thứ gì trong tay, nói với anh như vậy.
Khi đến gần, Kiều Quân cũng có thể thấy rõ ràng hơn đôi con ngươi đen kịt như đá hắc diệu thạch của Phương Phùng. Alpha luôn biểu hiện như một cỗ máy vô cơ, đôi mắt hắn cũng như thế, lạnh lẽo, còn có sự chuyên chú không hề che giấu.
Vì đôi mắt anh.
Tên kỳ quái. Kiều Quân nghĩ.
Nhưng anh không phản cảm sự gần gũi có chút đột phá quy tắc thông thường này.
Thậm chí ngay lúc này, anh hy vọng Phương Phùng còn có thể gần hơn một chút. Muốn gần đến mức độ nào đây?
Trong căn biệt thự lộng lẫy như lâu đài của Phương Phùng có một phòng sách rất lớn. Trước kỳ nghỉ, anh đã cùng Phương Phùng trải qua toàn bộ mùa hè ở đó. Anh lật xem những cuốn sách đối với mình là khó hiểu, có chỗ không hiểu, Phương Phùng liền cúi người nói cho anh ý nghĩa. Alpha hiểu rất nhiều thứ, khi giảng giải lại trước nay không làm người ta cảm thấy hắn đang khoe khoang. Thường thường đồng thời làm vậy, vai hắn chạm vào vai Kiều Quân.
Không cần phải cảm thấy đề phòng trong mối quan hệ này.
Đây là bạn tốt. Kiều Quân thích như vậy.
Cho nên, khi Phương Phùng ghé sát lại, Kiều Quân đang bệnh nhớ đến cảm giác loại khoảng cách kia làm mình cảm nhận được mối liên kết mật thiết không thể phân ly với ai đó. Anh duỗi tay, lực độ nhẹ như lông chim, bắt lấy quần áo Phương Phùng.
“Phương Phùng, cậu nằm xuống ngủ cùng tôi một lát, được không?”
Nếu Kiều Quân lại tỉnh táo hơn một chút, có lẽ cũng sẽ không đưa ra lời thỉnh cầu này. Nhưng hiện tại anh mơ mơ màng màng, chỉ biết có gì trong đầu thì nói ra cái đó, hoàn toàn không suy xét những điều khác. Hoặc có lẽ, sự đối tốt từ trước đến nay của Phương Phùng, làm anh tiềm thức cảm thấy Phương Phùng nhất định sẽ không từ chối anh.
Quả nhiên, anh nghe thấy Phương Phùng trả lời.
“… Được.”
Kiều Quân rụt vào trong chăn một chút, nhường ra một khoảng cho Phương Phùng. Sau khi đối phương hoàn toàn nằm xuống lại lén lút dịch trở lại một chút, vai chạm vai, nhiệt độ cơ thể chạm nhau. Kiều Quân có thể cảm nhận được một đường vô hình giữa hai người. Có lẽ chính là dựa vào đường này, Phương Phùng đã tìm thấy anh đang bị sóng biển cuốn đi.
Có phải bởi vì anh đang hy vọng có ai đó bắt lấy mình, kéo mình lên bờ, cho nên Phương Phùng liền xuất hiện hay không?
“… Thần Đèn.”
Giọng anh rất mỏng manh, nhưng Phương Phùng nghe thấy, “Cái gì?”
“Chính là câu chuyện về thần đèn có thể hứa ba điều ước đó,” Kiều Quân nói, đây là câu chuyện đầu tiên anh biết. Mẹ anh mua cho anh chỉ có vài cuốn sách vẽ như vậy, cùng một câu chuyện được kể đi kể lại, “Hứa đủ ba điều ước, thần liền sẽ biến mất.”
Anh nghiêng người, cánh tay chạm vào sự ấm áp diện tích lớn hơn đến từ Alpha, nhắc nhở anh đây không phải ảo giác.
Anh muốn hỏi Phương Phùng, Cậu là thần đèn của tôi sao?
Hiện tại là điều ước thứ mấy?
Thần đèn trong sách vẽ là một làn sương mù màu xanh lam, sương mù bao phủ hắn, thân ảnh cao lớn. Phương Phùng hỏi, Cậu còn muốn gì nữa không?
Kiều Quân ngước nhìn thần đèn trong mơ chần chờ, gộp làn sương mù ôm vào lòng, nói khẽ, Vậy cậu có thể luôn ở bên tôi không, tôi thích hơi thở của cậu, thích cậu dùng ánh mắt nắm chặt tôi, thích cậu ở bên cạnh tôi.
Thần đèn nói, Như ngươi mong muốn.
Ngày đó Kiều Quân đã có những giấc mơ hỗn độn tan nát, chỉ có giấc mơ về thần đèn cuối cùng này là chân thật nhất.
Ban đầu hai người nằm song song. Chờ đến khi Kiều Quân tỉnh lại mới phát hiện, anh không biết từ khi nào đã chui cả người vào lòng Alpha. Khi đó hai người đều mới bắt đầu phát triển, chiều cao không chênh lệch nhiều. Cứ như vậy giống như hai mảnh ghép hoàn hảo cắn khớp vào nhau, thân mật khăng khít.
Anh ngẩng đầu, Phương Phùng trước nay không hề cẩu thả ngay cả tóc cũng ngủ rối tung, quần áo bị xô đẩy nhăn nhúm. Không ai có thể tưởng tượng Alpha đại thiếu gia quý khí mười phần lại thật sự thu mình lại cùng một Beta chen chúc trên chiếc giường ván gỗ chật chội.
Đơn giản là họ là bạn tốt, cho nên Phương Phùng không chỉ nguyện ý chia sẻ đặc quyền của hắn với Kiều Quân, cũng nguyện ý chia sẻ sự quẫn bách và thống khổ của Kiều Quân.
Kiều Quân nghĩ, Nếu anh không bao giờ đi hứa nguyện nữa, anh có thể cùng thần đèn vĩnh viễn làm bạn tốt không?
