BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 24: Mây trắng

Dự báo thời tiết hôm nay có mưa.

Từ sáng đến trưa sắc trời chuyển biến nhiều lần, cuối cùng ngưng tụ thành một mảng mênh mông. Mây mưa cao ngất như núi, mang lại cho người ta một loại ảo giác, như thể bầu trời rất thấp, rất gần với con người. Tiếng sấm ù ù, giống như truyền đến từ nơi rất xa, bị tầng mây dày đặc ngăn chặn, cực kỳ buồn bã, cực kỳ trầm lắng.

Rất phù hợp với không khí của cảnh quay hôm nay.

Cảnh quay hôm nay là phân đoạn tình cảm dữ dội nhất của toàn bộ phim, nội dung đại khái là nhân vật chính Hạ Sơ giằng co cãi vã với cha mẹ trong bệnh viện.

Mật độ lời thoại rất lớn, yêu cầu nắm bắt tình cảm vô cùng nghiêm khắc, diễn lên rất tiêu hao tâm trí.

Chiếc dù cán dài là đạo cụ cần đưa vào cảnh quay dính những giọt nước, nước từ mặt dù từ từ nhỏ xuống cán dù, kéo dài ra một vệt trên mặt đất.

Kiều Quân cúi đầu nhìn chằm chằm vệt nước đó, đột nhiên không phân biệt được rốt cuộc mình là Kiều Quân hay là nhân vật chính của bộ phim, người thông qua việc bỏ nhà đi để trả thù cha mẹ nhưng cuối cùng chỉ có thể trốn về nơi ở thời thơ ấu.

Rất nhanh, anh lại thoát ly khỏi tâm cảnh kỳ diệu đó.

Anh là Kiều Quân, không phải Hạ Sơ.

Hạ Sơ có dũng khí cãi cọ với cha mẹ, có dũng khí hỏi tại sao cha mẹ không yêu mình, tại sao dù làm thế nào anh cũng không bằng những đứa con khác của họ, tại sao lại ích kỷ đưa anh đến thế giới này, tại sao ngay cả sự oán hận của anh cũng là một loại sai lầm.

Cậu giống một ngọn lửa, có dũng khí xé toạc lớp vỏ bình yên giả tạo, phơi bày mọi thứ ra, có sự dứt khoát muốn thanh toán mọi chuyện cho sạch sẽ, cho dù đến cuối cùng chỉ còn lại sự khó coi và những miệng vết thương dữ tợn.

Mà Kiều Quân lại giống một con ốc sên, chỉ lặng lẽ rụt người lại, không muốn để mình suy nghĩ những chuyện không có kết quả, không có câu trả lời đó.

________________________________________

Trong cốt truyện, Hạ Sơ nhận được tin cha mình nhập viện, vội vã chạy đến bệnh viện thăm. Trong lòng nghĩ đến cuộc cãi vã trước khi bỏ nhà đi, vô cùng rối rắm, vô cùng vặn vẹo muốn làm thế nào mới có thể truyền đạt sự quan tâm của mình đối với cha.

Nhưng chờ cậu đi đến trước phòng bệnh, nhìn thấy lại là—

Người cha cười đặc biệt ôn nhu với đứa con ngoài giá thú.

Đó là điều cậu hiếm khi thấy. Trước đây cậu cho rằng mình làm không tốt, nên mới không nhận được sự tán thành của người cha nghiêm khắc bấy lâu. Đến bây giờ cậu mới biết, chỉ là vì không được yêu thương thôi.

Không ai biết cuộc cãi vã bắt đầu từ điều gì.

Có lẽ là vì bệnh tật, có lẽ là vì chột dạ, người cha hiếm khi đối xử ôn nhu với cậu vài phần.

“Chuyện kia xác thật là ta và mẹ xin lỗi con, nhưng chúng ta cũng không có cách nào…”

“Không có cách nào!” Trong mắt Hạ Sơ bốc lên ngọn lửa, cậu đã không còn nhớ đang ở bệnh viện, mất kiểm soát kêu to, “Vậy còn con! Con đáng bị trở thành vật hy sinh của hai người sao!”

“Hạ Sơ!” Mẹ cậu vừa có mặt nghiêm khắc ngăn cản cậu.

Trước đây Hạ Sơ sẽ nghe lời, nhưng bây giờ sẽ không.

Cậu vừa rơi nước mắt vừa như núi lửa bùng nổ trút hết tất cả mong đợi, tất cả thất bại, tất cả oán hận mấy năm nay ra. Sau khi cậu nói xong tất cả mọi thứ, phòng bệnh yên tĩnh đáng sợ.

Giống như vừa rồi có người đột nhiên đập vỡ đồ thủy tinh, phát ra một tiếng choang chói tai. Cho dù đã qua đi, bên tai vẫn còn tiếng chấn động.

Hai người từng yêu thương cậu nhất câm nín, không thể trả lời. Mà Hạ Sơ cũng không còn kỳ vọng vào những thứ không thể có được nữa. Cậu nhìn họ một cái thật sâu, quay người chạy ra ngoài.

________________________________________

Kiều Quân khóc đến mức không dừng được.

Hai vị tiền bối đóng vai cha mẹ Hạ Sơ khen anh diễn thật sự xuất sắc, hoàn toàn không nhìn ra không phải xuất thân chính quy. Kiều Quân biểu cảm ngây dại mà chảy nước mắt, đại não ù ù, ngay cả việc kéo ra nụ cười mà anh giỏi nhất để cảm ơn lời khen cũng không làm được.

Tiền bối biết tình huống của anh là chưa thoát vai, rất săn sóc để tâm, vỗ vỗ vai anh tỏ vẻ thông cảm.

Đây là lần đầu tiên anh nhập vai đến mức này, khóc đến tay cũng run rẩy. Lần gần nhất cảm xúc sụp đổ đã là chuyện của rất lâu về trước.

Chờ đến khi anh bình phục được kha khá, Thẩm Quân Diệp đi tới đưa cho anh một cốc giấy, đầu ngón tay có thể cảm nhận được độ ấm của nước, là nước ấm.

“Bây giờ cậu biết tại sao tôi nói hai người các cậu kỳ thật rất giống nhau không?”

Kiều Quân yên lặng uống nước, chờ cô nói tiếp.

“Hạ Sơ người này tính cách mãnh liệt, thậm chí đến mức sắc bén. Cậu ấy vẫn luôn nghĩ mình sống trong một gia đình hoàn hảo, nhưng trên thực tế không phải. Cậu ấy chịu đựng không nổi sự thật rằng từ rất sớm cha mẹ đều đã có gia đình riêng và những đứa con khác được yêu thích hơn bên ngoài, còn bản thân cậu ấy chẳng qua là người thừa kế hoàn hảo tồn tại để duy trì cái gọi là hôn nhân danh dự. Vì thế cậu ấy phẫn nộ bỏ trốn, không muốn tha thứ cho cha mẹ căn bản không hề yêu mình.”

“Cảnh cậu ấy nhìn thấy trong bệnh viện càng là sự bùng phát chưa từng có.”

“Nhưng cậu ấy kỳ thật không phải đến khi sự thật vạch trần mới hiểu cha mẹ cậu ấy không yêu mình.” Thẩm Quân Diệp nhẹ nhàng nói.

“Ban đầu tôi tự viết kịch bản này là vì nhìn thấy một câu, Cha mẹ vĩnh viễn không biết con cái của họ kỳ thật có thể rất rõ ràng nhìn thấu cái gọi là bộ mặt giả tạo của người lớn, phán đoán rốt cuộc cha mẹ mình có yêu mình hay không.”

Tay Kiều Quân vẫn còn run rẩy rất nhỏ, mặt nước nhỏ trong cốc vì rung động mà gợn sóng, anh rũ mắt nhìn.

“Cậu ấy trông không sợ trời không sợ đất, nhưng, cậu ấy biết từ rất sớm, cậu ấy vẫn luôn cô đơn một mình, rất tịch mịch ở một chỗ chờ cha mẹ mình tìm thấy cậu ấy.”

“Cho nên mỗi khi cậu ấy yên tĩnh lại, luôn làm người ta cảm thấy có khoảng cách. Kiều Quân, cậu rất giống cậu ấy.”

Thẩm Quân Diệp dừng một chút mới nói, “Ngay cả điểm không có cách nào tháo gỡ khúc mắc, chỉ có thể bắt bản thân không để ý đến cũng rất giống.”

Thậm chí, Kiều Quân chôn vùi chân tâm của mình ở một nơi còn sâu hơn.

Thẩm Quân Diệp không nói ra nửa câu sau, cô đang chờ đợi.

Kiều Quân chưa từng chủ động nhắc đến chuyện gia đình mình. Tất cả những điều này chẳng qua là Thẩm Quân Diệp dựa vào dấu vết để lại và sức quan sát nhạy bén suy đoán ra.

Trực giác của cô luôn chính xác, nếu không cũng không thể chỉ bằng một cái liếc mắt, đã chọn ra được Kiều Quân trong đám đông, người có tính cách và bản chất tương đồng như vậy với nhân vật chính trong kịch bản của cô.

Lời cô nói đã vượt quá giới hạn, không biết Kiều Quân có thể sẽ tức giận hay không, nhưng là một người bạn lớn tuổi, cô muốn giúp Kiều Quân một tay.

Rất lâu sau, cô nghe thấy Kiều Quân trả lời, một tiếng thấp “Ừm”.

Giống như bầu trời mưa dầm đã ấp ủ rất lâu, cuối cùng cũng chịu rơi xuống hạt mưa đầu tiên.

________________________________________

Ban ngày quá mệt mỏi, Kiều Quân không đợi Phương Phùng về nhà, tắm rửa xong liền nằm vật ra ngủ.

Có lẽ là ảnh hưởng của cảnh diễn kia vẫn còn sót lại, Kiều Quân nằm mơ.

Giấc mơ của rất lâu rất lâu về trước.

Khác với trong phim, giấc mơ của Kiều Quân không phải trời đầy mây. Ngày anh mất đi người thân quan trọng nhất, là một thời tiết sáng sủa tốt đẹp.

Ông lão gần đất xa trời, không nói được lời gì, cũng không thể như trước kia vươn tay vuốt ve đầu anh, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay anh, trong mắt có quá nhiều quá nhiều cảm xúc.

Kiều Quân đọc hiểu được.

Anh chỉ cảm thấy một con d.a.o đang khuấy trong lòng, đau đớn sắc nhọn. Nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống, anh không biết là vì sự chia ly tàn khốc mà ôn nhu, hay là vì khúc mắc tự nhận là đã buông bỏ nhưng trên thực tế vẫn không thể tiêu tan.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, anh muốn nói, Ông đừng đi, ngoài ông ra không có ai nguyện ý yêu cháu nữa. Ngoài ông ra không ai muốn cháu, cháu không muốn cô độc một mình.

Thiếu niên mười lăm tuổi còn quá muốn mạnh mẽ, anh một mặt khẩn cầu trong lòng một mặt căm hận sự yếu đuối của mình. Cuối cùng không nói được lời nào.

Kiều Quân mở mắt.

Anh giơ tay sờ mắt, không khóc. Lại nhìn đồng hồ báo thức, không trôi qua bao lâu kể từ khi anh ngủ.

Ban ngày không mưa, đến nửa đêm mới chịu rơi xuống, từng hạt tí tách đập trên cửa sổ phát ra tiếng sột soạt, đánh thức Kiều Quân khỏi giấc mơ.

Nằm xuống, trong lòng khó tránh khỏi lại chứa đựng rất nhiều chuyện cũ, lăn qua lộn lại trước sau không cách nào ngủ lại được.

Giờ này, Phương Phùng đã trở về rồi, theo thói quen của hắn chắc hẳn vẫn chưa ngủ. Suy nghĩ của Kiều Quân không biết từ khi nào bắt đầu rẽ sang nơi khác.

Anh nhớ cảm giác được ngủ chung với Phương Phùng trước kia.

Luôn có thể ngủ thật sự an tâm.

Anh hối hận không biết lần thứ bao nhiêu tại sao mình lại biến thành Omega, nhưng nghĩ lại, cho dù vẫn là Beta, Phương Phùng cũng sẽ thích anh, việc anh không thể nằm trên cùng một giường ngủ như bạn bè với Phương Phùng là chuyện sớm muộn.

Kiều Quân phiền muộn quay người ôm lấy gối ôm, nhịn không được thuyết âm mưu, nói không chừng Phương Phùng chính là dự đoán được sẽ có ngày này, trước kia vẫn luôn nấu ếch xanh bằng nước ấm, dung túng sự ỷ lại của anh, đến nỗi hiện tại anh biết rõ Phương Phùng thích mình, vẫn sẽ nhịn không được muốn ngủ chung với Phương Phùng.

Tâm cơ Alpha tiểu nhân đê tiện. Kiều Quân thầm trách Alpha trong lòng.

________________________________________

Mặc kệ thế nào, Kiều Quân thật sự không thể ngủ được, sau hơn mười phút, vẫn gõ cửa phòng ngủ Alpha.

Cửa mở, Phương Phùng quả nhiên không ngủ, còn đeo kính chống mỏi mắt khi xử lý công việc, dáng vẻ rất trưởng thành.

Hắn nhìn Omega gõ cửa.

Trước khi đến, Kiều Quân đã nghiêm túc kiểm tra từng chiếc cúc áo ngủ của mình, xác nhận đều đã cài cẩn thận, tự trấn an mình một hồi lâu mới lấy hết can đảm ôm gối đầu đến gõ cửa.

Mặt Kiều Quân vốn dĩ đã hơi đỏ, nhìn thấy Phương Phùng, tâm trạng càng thấp thỏm, tim đập thình thịch không ngừng.

Muốn quay người bỏ đi.

Chẳng phải là mất ngủ một buổi tối sao? Có gì to tát đâu? Cho dù không cần Phương Phùng anh cũng có thể chịu đựng được, căn bản không có cần thiết làm loại chuyện chọc người hiểu lầm này.

Phương Phùng tháo kính xem anh: “Sao vậy?”

“Tôi… tôi…” Lưỡi Kiều Quân dường như bị thắt lại, không nói được lời hoàn chỉnh.

Mặt càng ngày càng đỏ.

Trước kia Kiều Quân đã lớn lên xinh đẹp, sau khi chuyển hóa thành Omega, vẻ đẹp này càng đoạt hồn người. Hai tháng nay anh lại luôn bận rộn, gầy đi không ít, cằm càng nhọn hơn một chút, thịt má đáng yêu hoạt bát ban đầu cũng không còn, nhìn qua càng dễ vỡ.

Khi lắp bắp nói, lông mi bất an run rẩy, sắc hồng trên làn da trắng nõn rực rỡ mê người, khiến người ta nhịn không được ảo tưởng nhẹ nhàng cắn một miếng, có phải sẽ có mật ngọt tràn ra không.

Phương Phùng cố ý không tìm bậc thang cho anh, nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của anh một hồi lâu, mới rốt cuộc quyết định buông tha anh.

Vừa lúc này trên không trung một tiếng vang lớn, sấm sét “ầm vang” đánh xuống. Kiều Quân không có bất kỳ phòng bị nào bị giật mình, không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhào vào lòng Alpha cao lớn trước mặt.

Kiều Quân:…

Xong, xong rồi. Kiều Quân gào thét trong lòng.

Phương Phùng cũng không đoán trước được sẽ có bất ngờ vui mừng như vậy, mặc dù biết đây không phải ý định ban đầu của Kiều Quân, vẫn khẽ cười thành tiếng, thuận tiện thay đổi ý định ban đầu.

Hắn ôm vai Kiều Quân, nói nhỏ bên tai anh: “Sợ hãi phải không?”

“Vậy ngủ cùng tôi nhé? Tôi sẽ không làm gì cả.”

back top