Thù lao đóng phim mà Thẩm Quân Diệp đưa ra tương đối khả quan, đương nhiên chỉ là Kiều Quân cảm thấy khả quan.
Thực chất, trong mắt người trong ngành, mức thù lao này để mời một Omega tham gia diễn xuất, chỉ vừa chạm đến mức tiêu chuẩn.
Xét đến việc sau khi khai giảng không thể chạy đôn chạy đáo nhiều nơi, Kiều Quân vốn dĩ định thôi việc ở nhà hàng, nhưng bị Thư Vũ khuyên can.
Dù sao hiện tại Tiểu Linh Lan đã là biển hiệu sống của nhà hàng. Thật sự để anh đi thì không biết sẽ làm thất thoát bao nhiêu khách hàng.
Vì thế cô thương lượng với anh, quyết định sau này Kiều Quân có thể tự xác nhận thời gian đi làm thuận tiện cho mình, ít nhất là vẫn ở lại trong tiệm.
Theo nguyên tắc có thể kiếm nhiều hơn thì kiếm, Kiều Quân cũng không từ chối, rất sảng khoái tiếp tục công việc này.
________________________________________
Đoạn phim Thẩm Quân Diệp dự định quay rất ngắn, tình tiết đơn giản, nhân vật xuất hiện cũng không nhiều, cốt truyện cơ bản xoay quanh hai nhân vật chính.
Mà trong hai nhân vật chính, quan trọng nhất, chính là nhân vật của Kiều Quân, sự tồn tại của anh là trung tâm của phim ngắn.
Đây là lý do tại sao diễn viên Alpha đóng vai phụ cùng anh cô đã sớm tìm kiếm xong, đến khi chọn diễn viên Omega, lại chọn nửa ngày cũng không có quyết định dứt khoát.
Tên đoạn phim là 《Công Viên Ngày Hè》, kịch bản nghiêng về dòng chảy cảm xúc hằng ngày. So với những tình tiết câu chuyện cảm động lòng người, nó thiên về việc phân tích sự thay đổi cảm xúc của nhân vật trong cuộc sống thường nhật chậm rãi như dòng nước nhỏ.
Đây là loại hình đối với người xem không có kiên nhẫn thì sẽ có chút nhàm chán. Và trùng hợp, Kiều Quân lại là loại khán giả sẽ cảm thấy câu chuyện tiết tấu chậm này là phải có dụng tâm mới có thể viết ra được, và sẽ kiên nhẫn để thể nghiệm nó.
Câu chuyện kể rằng nhân vật chính Hạ Sơ vì vấn đề gia đình giận dỗi trở về thị trấn nhỏ quê nhà sống một mình.
Trong một ngày tâm trạng buồn bực, cậu tình cờ đi ngang qua một công viên nhỏ gần nhà, tại đây gặp gỡ những người ít nhiều cũng giống như cậu đang có những uất ức trong lòng.
Trong cơ duyên xảo hợp nói chuyện, cậu hiểu được câu chuyện của họ. Trong quá trình quan sát cuộc sống của người khác này, suy nghĩ nội tâm của Hạ Sơ cũng dần dần phát sinh thay đổi…
Là một câu chuyện không tồi, nhưng cũng không phải là một câu chuyện dễ dàng được khán giả yêu thích. Kiều Quân nghĩ vậy.
Thẩm Quân Diệp quan sát biểu cảm của anh: “Sao rồi?”
“Tôi rất thích câu chuyện này,” Kiều Quân nói, “Nhưng tính cách nhân vật chính này hoàn toàn tương phản với tôi, cảm giác muốn sắm vai một người tính cách như vậy rất có tính thử thách.”
“Tương phản sao?” Thẩm Quân Diệp không bày tỏ ý kiến, cười nói với Kiều Quân đang có vẻ không hiểu lắm, “Tôi lại cảm thấy ở một vài chỗ cậu rất giống cậu ấy.”
________________________________________
Lần gặp mặt chính thức với một diễn viên chính khác là sau đó một khoảng thời gian.
Kiều Quân vừa học xong lớp biểu diễn mà Thẩm Quân Diệp sắp xếp cho anh, đang định rời đi thì có người gọi anh lại, “Tiểu Kiều, vừa hay Tiểu Tạ hôm nay cũng đến bên này, hai cậu lại đây chào hỏi làm quen một chút đi.”
Kiều Quân nghe tiếng đi qua. Alpha đối diện rất cao lớn, Kiều Quân thầm đánh giá, so với Phương Phùng, Thành Dật Trí không kém bao nhiêu. Phải biết số liệu chiều cao của hai vị kia đã là hàng đầu trong giới Alpha, người trước mắt này lại không hề kém cạnh.
Đạo diễn Thẩm không phải nói không có dự toán sao? Sao còn mời được Alpha có điều kiện ngoại hình tốt như vậy? Kiều Quân đã hiểu rõ đối phương thầm phun tào. Nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thân thiện, lịch sự vươn tay, “Chào cậu, tôi là Kiều Quân, người cộng sự diễn chung với cậu.”
Mãi không có hồi đáp.
Chẳng lẽ người này không muốn bắt tay với Omega sao? Đối với lễ nghi xã giao A/O vẫn chưa rõ ràng, Kiều Quân nội tâm kinh nghi bất định, bàn tay vươn ra có chút rụt rè.
“Thì ra là…” Alpha khẽ cười, trong giọng nói là sự vui sướng không nói nên lời, giống như câu đố đã bị làm khó bấy lâu cuối cùng đã được công bố câu trả lời vào giờ khắc hắn mong đợi đã lâu. Hắn nắm lấy tay Kiều Quân— nói là nắm lấy chi bằng nói là bắt được tay anh, “Đây mới là tên của cậu à.”
Kiều Quân:…?
Bọn họ quen biết sao?
Alpha trước mắt không nghi ngờ gì cũng là loại hình tuấn tú hơn người. Khác với sự sắc bén lãnh đạm của Phương Phùng, hay sự ngông nghênh khó thuần của Thành Dật Trí, hắn cùng Kiều Quân là cùng một loại người, trên mặt đều treo nụ cười ôn hòa, liếc mắt một cái cho người ta ấn tượng hiền lành.
Nhưng anh dường như không có ký ức quen biết một Alpha như vậy. Kiều Quân lục lọi kho ký ức, đi đến kết luận như vậy.
“Xin lỗi, cậu có phải…”
“Công viên nhỏ bốn năm trước, còn nhớ không?” Nụ cười Alpha không thay đổi, rất tri kỷ đưa ra từ khóa, “Tôi đã nói tôi sẽ chờ cậu ở đó.”
Kiều Quân sững sờ, theo manh mối đối phương đưa ra quay về lật lại.
Bốn năm trước, anh bị Nghiêm Thịnh nhất thời hứng khởi sai khiến giả mạo Omega tiếp cận Alpha. Sau đó chính là… Chân dung và ID trò chuyện quen thuộc cực kỳ hiện lên.
Khoảng thời gian đó, ban ngày Kiều Quân chịu sự bắt nạt của Nghiêm Thịnh ở trường học, đi học và học tập rất nhiều, còn phải làm người hầu tùy ý sai bảo. Không ai muốn, cũng không ai dám nói chuyện với anh, cho nên phần lớn thời gian anh đều cô đơn một mình. Tình cảnh khi về đến nhà cũng tương tự, vẫn bị những người xung quanh xem như không khí.
Anh lo lắng tình hình quẫn bách gần đây của mình sẽ bị Phương Phùng và Nhạc Đông Linh phát hiện, cố ý giảm tần suất gửi tin nhắn cho hai người họ.
Trong tình huống này, đối tượng mà Kiều Quân có thể nói chuyện giao lưu ngoài dự kiến lại còn lại một người— Alpha đã kết bạn tốt nhất lần trước khi anh giả Omega tiếp cận.
Alpha kia vẫn không hề hay biết, cho rằng Kiều Quân là Omega. Có lẽ là vì đang ở độ tuổi tình yêu chớm nở, hắn đối với Kiều Quân rất nhiệt tình, luôn chủ động tìm Kiều Quân nói chuyện phiếm, tin nhắn cũng trả lời cực kỳ nhanh chóng.
Ban đầu Kiều Quân chỉ tùy tiện đối phó, kết quả dần dà cư nhiên thật sự hình thành thói quen. Trong tình huống không bộc lộ quá nhiều tâm sự, Kiều Quân cứ thế câu được câu không trò chuyện rất nhiều với hắn.
Một cảm giác tương đối nhẹ nhàng.
Nghỉ giữa giờ. Cơn mưa vừa rồi ngoài cửa sổ đã tạnh, trên bầu trời có một cầu vồng. Trẻ con thành phố lớn đối với điều này hứng thú thiếu thốn, căn bản không ai để ý. Chỉ có Kiều Quân lấy điện thoại ra dừng hình ảnh lại, hoạt động trong danh sách liên hệ, cuối cùng gửi cho người đối diện.
Tốc độ Alpha trước sau như một, giá trị cảm xúc cũng đưa ra rất đúng chỗ: 【 Thật xinh đẹp. 】
Kiều Quân: 【 Tớ đã thấy cầu vồng đẹp hơn thế này, ở nhà ông nội tớ. 】
【 Thật sao? Thật muốn đi xem. Cùng cậu xem nhất định sẽ rất vui. 】
Kiều Quân ghi nhớ giới tính mình nói dối, thân phận kẻ lừa đảo mạng xã hội thấy ánh sáng là chết, cẩn thận suy nghĩ phải trả lời như thế nào mới có thể qua chuyện.
Thấy anh không hồi đáp, Alpha lập tức sửa chữa: 【 Cậu đừng sợ, tớ không có ý nhất định phải gặp cậu, hy vọng cậu không cảm thấy bị tớ mạo phạm. 】
Kiều Quân chớp mắt, trong lòng dâng lên một chút áy náy đối với Alpha ngây thơ bị mình lừa dối, 【 Không sao nha, tớ biết cậu không phải là người như vậy ^-^】
Nên nói là không nói, ấn tượng của Kiều Quân đối với Alpha ngày đó chỉ còn lại là hiền lành, ôn hòa. Cảm giác khi trò chuyện trên mạng cũng là như thế. Rõ ràng số tuổi không chênh lệch là mấy, lời nói lại rất có giáo dưỡng, một phong thái quý ông.
Kiều Quân cho rằng người khác rất tốt, chỉ tiếc giữa họ ngay từ đầu đã vắt ngang lời nói dối. Nếu đối phương biết người mình ngày đêm thương nhớ lại là Beta giả mạo, e rằng dù có bao nhiêu hàm dưỡng cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ.
Chỉ là Kiều Quân thiếu dũng khí thẳng thắn, anh rụt người lại, một mặt rối rắm sự thật, một mặt tiếp tục cùng Alpha ở một đầu khác giao diện trò chuyện làm bạn trò chuyện.
Bước ngoặt xảy ra sau mấy tháng.
Alpha nói vài ngày nữa là sinh nhật hắn.
【 Nếu cậu không ngại, tớ muốn gặp cậu một lần. Có một vài lời tớ muốn nói trực tiếp với cậu. 】
【 Còn nhớ nơi chúng ta gặp nhau lần đầu không? Đối diện trường học có một cái công viên nhỏ, nếu cậu đến tớ sẽ chờ cậu ở đó. 】
【 Đến hay không đều là lựa chọn của cậu, mặc kệ cậu chọn gì tớ đều sẽ chấp nhận. 】
Điện thoại đột nhiên bị giật ra, màn hình vẫn dừng lại ở giao diện trò chuyện.
Trong mắt Nghiêm Thịnh đầy vẻ giễu cợt: “Gần đây ngày nào cũng ôm điện thoại xem, gọi mày cũng không nghe thấy, đang liêu với ai mà say mê thế hả?”
Ánh mắt hắn đảo một vòng trên mặt Kiều Quân, “Cũng phải, có cái mặt này của mày, muốn làm chút gì còn chẳng phải là chuyện vô cùng đơn giản.”
“Tao xem xem, là thằng xui xẻo nào bị mày…” Hắn cúi đầu muốn nhìn rõ nội dung trên màn hình, Kiều Quân bị dọa đến đầu óc trống rỗng trực tiếp nhào qua giật lại điện thoại.
Phanh một tiếng, động tác Kiều Quân quá lớn, trực tiếp đẩy ngã bàn học, Nghiêm Thịnh có thân hình không chênh lệch nhiều với anh cũng bị anh đánh ngã xuống đất.
Chỗ ngồi của Kiều Quân ở góc, người trong lớp họ đã quen với việc Nghiêm Thịnh không có việc gì lại đến bắt nạt Kiều Quân. Lúc hắn đến phía sau luôn đi theo một đám Beta có dáng vẻ lưu manh khác. Ngày thường những người khác đều trốn rất xa, không muốn xen vào.
Hôm nay đúng là khác thường, Kiều Quân vẫn luôn im lặng chịu đựng lần đầu tiên phản kháng Nghiêm Thịnh. Không đợi Nghiêm Thịnh kêu người đè Kiều Quân lại, Kiều Quân liền trước hết dùng sức quăng mạnh chiếc điện thoại vừa giật lại vào tường, vỡ tan tành, nát bét hoàn toàn.
Tay Kiều Quân đều đang run rẩy.
Thiếu chút nữa thôi, nếu để Nghiêm Thịnh nhìn thấy lịch sử trò chuyện, hắn nhất định sẽ bắt anh tiếp tục giả làm Omega trước mặt Alpha kia, thậm chí… muốn anh đi hẹn gặp, giả vờ là Omega đồng ý lời tỏ tình của đối phương, sau đó lại vào lúc nào đó, để hắn vạch trần lời nói dối này do chính anh tự thêu dệt.
Anh quá hiểu Nghiêm Thịnh.
Điều này so với trực tiếp tìm người bắt nạt Kiều Quân còn càng có thể làm Kiều Quân, người vẫn luôn thờ ơ với hắn, cảm nhận được sự khuất nhục.
Mặc dù thời gian quen biết không dài, mặc dù anh còn không biết tên Alpha đối diện, mặc dù anh đã lừa dối đối phương, nhưng mà… anh đã xem Alpha là bạn bè, dù biết nói ra sự thật, anh sẽ bị ghét bỏ.
Anh tuyệt đối, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.
Anh không phải Omega mà đối phương kỳ vọng, dù thế nào cũng không cách nào đáp lại tình cảm của Alpha kia. Mà Alpha, phần lớn cũng sẽ không muốn làm bạn bè gì đó với một Beta lừa dối hắn.
Hãy để lời nói dối dừng lại ở đây. Anh rốt cuộc cũng có thể đưa ra quyết định để kết thúc mọi thứ.
Tuy nhiên, ngày hôm đó cuối cùng Kiều Quân vẫn lén lút đi đến công viên nhỏ mà Alpha đã nói.
Đúng vào mùa đông, học sinh tan học đều vội vã đi về nhà, người đi đường bên ngoài thưa thớt, gió lạnh thổi qua, cảnh sắc tiêu điều vắng lặng. Thật sự có một người đứng trong công viên, góc độ của Kiều Quân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn.
Alpha đều xuất thân gia đình phú quý, mỗi người đều học được lễ nghi cực kỳ đúng mực. Phương Phùng là như thế, vị trước mắt này cũng là như thế. Tư thế đứng như cây tùng, tuổi tuy non nớt, khí thế lại bất thường.
Lần trước Kiều Quân không phát hiện, Alpha cao hơn anh rất nhiều, anh lấy Phương Phùng làm đối chiếu, đại khái… thấp hơn Phương Phùng một chút, gầy hơn một chút, nhưng tính cách lại tốt hơn Phương Phùng rất nhiều, không khó nắm bắt như vậy, cũng không khiến anh có cảm giác khoảng cách như Phương Phùng.
Nếu… không có những chuyện này thì tốt biết mấy. Kiều Quân mượn giấy bút ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, viết xuống một hàng chữ, lại mua một thanh sô cô la, nhờ cô bé nhỏ trong tiệm giúp anh đưa cho Alpha.
【 Xin lỗi, người nhà tớ không thích tớ nói chuyện quá nhiều với Alpha, về sau tớ không thể nói chuyện phiếm với cậu nữa, xin lỗi. 】
Xem xong câu chữ trên tờ ghi chú, Alpha ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh. Kiều Quân sợ bị hắn bắt gặp, không dám nhìn về phía đó nữa, nhanh chóng vùi mặt vào khăn quàng cổ, vội vã chạy trốn khỏi hiện trường.
“Nhớ ra rồi?”
Thân hình thiếu niên như cây non trong ấn tượng trùng hợp với Alpha trước mắt. Đối phương nhẹ nhàng nắm lại tay anh, “Tự giới thiệu có chút muộn, tôi là Tạ Đình Thụ.”
“Rất vui được gặp lại cậu, Kiều Quân.”
