Tan ca buổi chiều, Kiều Quân rời khỏi nhà hàng từ cửa sau dành cho nhân viên, rẽ ra con hẻm nhỏ. Thẩm Quân Diệp vẫn đang chờ anh ở nơi anh đã nói.
Mặc nam trang, Kiều Quân lại mang một vẻ đẹp khác biệt, khiến Thẩm Quân Diệp sững sờ một chút, “Tiểu Linh Lan…?”
Bị gọi bằng biệt danh đó bên ngoài khiến anh bất ngờ thấy xấu hổ, Kiều Quân hắng giọng một cái, “Đó là tên giả trong tiệm, tên thật của tôi là Kiều Quân. Rất vui được biết cô, cô Thẩm.”
Cả hai đều chưa ăn tối, Thẩm Quân Diệp chủ động mời Kiều Quân dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện.
Buổi chiều, Thẩm Quân Diệp đến tiệm tự giới thiệu với Kiều Quân và đi thẳng vào vấn đề bày tỏ hy vọng Kiều Quân có thể làm diễn viên chính cho phim ngắn của cô. Vì Kiều Quân vẫn đang làm việc, thời gian có hạn, Thẩm Quân Diệp cũng không thể giải thích rõ ràng với anh.
Kiều Quân nghe xong cũng không lập tức từ chối. Anh không ngờ lời hai cô bé nói lại nghiệm chứng nhanh như vậy, thật sự có người tìm anh đóng phim.
Về bản chất, anh không có gì hướng tới việc làm minh tinh, mà chú ý hơn đến thù lao Thẩm Quân Diệp đưa ra, cùng với…
“Dùng người chưa từng được huấn luyện như tôi làm diễn viên chính, thật sự được sao?” Là người ngoại đạo, Kiều Quân cũng cảm thấy cách làm này quá mức.
“Không sao, diễn xuất của diễn viên chính còn lại cũng chẳng ra gì,” Thẩm Quân Diệp cười rất nhẹ nhàng, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Kiều Quân, “Ngược lại tôi cảm thấy những thứ không thể diễn ra mới là quan trọng nhất.”
“Hơn nữa còn một chút thời gian trước khi bắt đầu quay, ít nhiều cũng có thể dạy cậu vài thứ, không đến mức để cậu lên sân khấu mà không biết gì cả.” Cô chống cằm mỉm cười nói.
Kiều Quân hỏi ra một vấn đề anh chưa nghĩ kỹ, “Cô Thẩm, tại sao cô lại cảm thấy… tôi thích hợp làm vai chính này?”
Anh rất tò mò về điều “không thể diễn ra” mà Thẩm Quân Diệp vừa nói.
“Cậu có một điểm rất xuất sắc.”
Kiều Quân chớp mắt, “Khuôn mặt rất xinh đẹp.”
“Rất có sự tự hiểu biết,” Thẩm Quân Diệp gật đầu, “Nhưng không hoàn toàn vì vậy.”
Cô nói ra những gì mình đã quan sát buổi chiều: “Cậu rất giỏi tận dụng khuôn mặt mình để kéo gần cảm giác khoảng cách với người khác. Đặt trên người diễn viên, đó là một phẩm chất tốt có thể thu hút ánh mắt người xem trước màn hình.”
“Loại người như cậu luôn có thể thu hút đủ sự chú ý, nói thật, bây giờ mới được khai quật đã là chậm rồi.”
“Đánh giá cao quá.” Kiều Quân cười cười.
“Chỉ là nói sự thật thôi,” Thẩm Quân Diệp đẩy danh thiếp của mình qua, “Cậu không cần vội vã quyết định ngay, trong hai ngày này, chỉ cần cậu đã hạ quyết tâm, đều có thể cho tôi biết câu trả lời của cậu.”
“Đương nhiên, tôi hy vọng nghe được câu trả lời là Yes.” Cô dùng giọng điệu đùa giỡn nói.
________________________________________
Trước khi chia tay, Kiều Quân vẫn gọi Thẩm Quân Diệp lại, “Cô Thẩm, tôi… muốn hỏi một vấn đề, có lẽ sẽ có chút thất lễ.”
Thẩm Quân Diệp không hề để ý: “Cứ hỏi đi, không cần phải băn khoăn quá nhiều.”
“Cô Thẩm… cô vì điều gì mà thích công việc chế tác điện ảnh này vậy?”
Vấn đề này thật sự ngoài dự kiến của Thẩm Quân Diệp, làm cô đột nhiên sững lại một thoáng.
Kiều Quân giải thích: “Bởi vì tối nay đề tài về chế tác điện ảnh cô luôn rất vui vẻ, tôi có chút hâm mộ, cho nên mới muốn biết vì sao có thể làm được như vậy.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Quân Diệp tối nay là điều Kiều Quân rất quen thuộc, anh từng thấy trên mặt Nhạc Đông Linh, cũng từng thấy ở Thành Dật Trí, một cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Giống như đã hiểu rõ mình có thể trở thành người như thế nào, sắp sửa sống vì điều gì.
Trên thực tế, người bên cạnh anh, Phương Phùng mới là người đạt đến đỉnh cao ở điểm này. Nhưng câu trả lời của Phương Phùng lại đơn giản là hắn sinh ra đã thế, hắn sinh ra là để nắm giữ mọi thứ, không có nửa điểm giá trị tham khảo.
Câu trả lời của Nhạc Đông Linh không cần cô ấy nói, Kiều Quân cũng biết, là vì ba mẹ cô, nên cô cũng thích làm bánh ngọt. Còn về Thành Dật Trí, cậu ấy nói tỉnh lại thì bóng rổ đã trở thành một phần của cậu ấy rồi.
Vậy còn anh? Phần thuộc về anh nằm ở đâu? Anh dường như vẫn đứng giữa đại dương đó, không biết mình nên trở thành người như thế nào, và nên đi về đâu.
Sự tồn tại đối với anh đã không còn thống khổ, anh có thể tự cổ vũ mình chiến thắng từng chướng ngại vật, nhưng anh cũng sẽ thấy m.ô.n.g lung, đây là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của anh sao?
Thẩm Quân Diệp nhìn có vẻ lớn tuổi và trưởng thành hơn anh rất nhiều, dường như đã không còn bị làm khó bởi những vấn đề này, Kiều Quân đột nhiên hy vọng mình có thể nhận được câu trả lời cho vấn đề này.
“Cái này thật khó nói.” Thẩm Quân Diệp tổ chức ngôn ngữ để trả lời, “Thật sự mà nói, là bởi vì sắc thái cá nhân rất đậm?”
“Quay một bộ phim, cùng một vật liệu, những người khác nhau lại có thể dựng lên những câu chuyện khác nhau. Diễn viên khác nhau đóng cùng một nhân vật, cũng sẽ cho người xem những cảm nhận khác nhau. Mỗi người chế tạo câu chuyện đồng thời cũng để lại một phần độc nhất vô nhị của chính mình.”
“Giống như một phần của tôi được chứng kiến vậy,” cô nói, “Câu chuyện tôi sáng tạo ra có lẽ sẽ bị rất nhiều người ghét bỏ, nhưng cũng có một khả năng cực kỳ nhỏ bé, suy nghĩ của tôi sẽ được ai đó công nhận, hơn nữa dẫn phát một vài thay đổi.”
“Điều này nghe rất thú vị, phải không?”
Kiều Quân không nói tiếp, trong lòng như rơi xuống một đốm lửa nhỏ, sắp sửa bốc cháy thành ngọn lửa lớn.
Anh đột nhiên cũng rất muốn, được ai đó chứng kiến sự tồn tại của anh.
________________________________________
Tên Phương Phùng này sau khi tỏ tình liền không che giấu bản tính nữa, dứt khoát dọn đến ở cùng Kiều Quân.
Mọi thứ hằng ngày đều cực kỳ khuôn phép, còn khắc chế hơn trước đây. Giống như hai người vẫn là bạn tốt, Kiều Quân gần như muốn cho rằng chuyện tỏ tình là ảo giác của anh.
Tuy nhiên, anh lén liếc nhìn Phương Phùng ở phía đối diện sofa. Mặc dù anh không thích Phương Phùng theo cách Phương Phùng thích anh, nhưng, đối với anh mà nói, anh cần Phương Phùng ở bên cạnh anh, mặc dù rất xin lỗi Phương Phùng.
Hơn nữa ở bên Phương Phùng, anh sẽ cảm thấy mọi thứ đều chưa thay đổi, mọi thứ đều làm anh an tâm.
Kiều Quân ôm đầu gối bằng hai tay, ở giữa là chiếc gối ôm, cằm lún sâu vào sự mềm mại bên trong.
Bộ phim anh và Phương Phùng đang xem có chút niên đại, hình ảnh và cốt truyện, mọi thứ đều mang dấu ấn thời đại rất rõ ràng. Câu chuyện của vài thập niên trước, có lẽ diễn viên đóng nhân vật đã qua đời, nhưng, cả nhân vật lẫn diễn viên họ sẽ vĩnh viễn lưu lại trên màn ảnh.
“Phương Phùng, tôi hình như có ý tưởng khác ngoài việc kiếm tiền và cuộc sống bình thường,” anh nói, “Vô cùng vô cùng không thực tế, nói không chừng còn sẽ thất bại ngay lập tức, làm người ta thất vọng.”
“Nhưng mà, lạ thật, có một giọng nói trong lòng tôi nói, nhất định phải thử một lần mới cam tâm.”
“Cậu nói, nếu trên màn hình là tôi, tôi có thể làm tốt không?”
Trước khi xem phim, tất cả đèn đều đã được họ tắt đi, toàn bộ phòng khách chìm vào bóng tối. Chỉ có ánh sáng trắng phát ra từ màn hình lớn chiếu lên sofa, ánh sáng lại chiếu lên sườn mặt đang suy tư của Kiều Quân, trong bóng đêm vô biên bị thủy triều kích động, trông anh đặc biệt thánh thiện.
Nhìn anh, thật khó để rời mắt.
“Đương nhiên,” Alpha nhấn từng chữ: “Cậu sẽ làm tốt hơn bất cứ ai khác.”
Cậu sẽ trở thành mặt trời rực rỡ lóa mắt lại ấm áp vô cùng.
“Thật không giống lời cậu sẽ nói,” anh nghiêng đầu nhìn về phía Phương Phùng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, “Nhưng mà, cảm ơn cậu.”
