Học viện Đế quốc Cain Đốn là một trường nội trú nổi tiếng với sự quản lý quân sự hóa nghiêm khắc. Tuy học viện có thu nhận cả ba loại học sinh Alpha, Beta và Omega, nhưng nhờ vào kỷ luật và tác phong chặt chẽ, từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ tiền lệ nào về việc học sinh phát sinh quan hệ Alpha-Omega không đứng đắn trong thời gian ở trường.
Nói cách khác, đây là một ngôi trường nghiêm khắc bắt bẻ chuyện yêu sớm của Alpha và Omega, thà g.i.ế.c nhầm một ngàn còn hơn bỏ sót một người.
Một đám thiếu niên m.á.u nóng vừa chớm nở tình cảm đã bị nhà trường không chút lưu tình bóp nát mầm mống, cuộc sống trôi qua vô cùng thảm đạm. Để giải tỏa quãng thời gian khổ tu cấm dục này, các Alpha thường lén lút mang rượu vào ký túc xá, tụ tập lại thành nhóm, uống đến say mèm vào tối hôm trước ngày không có tiết học, rồi ngủ thẳng đến sáng.
Hiện tại chính là một buổi sáng sau cơn say rượu cực kỳ bình thường như thế.
Ánh nắng sớm mai đậu trên mặt Kiều Quân, hàng mi anh khẽ rung động, rồi từ từ mở mắt.
Cơn đau đầu do rượu vẫn chưa cho phép anh hoàn hồn.
Tối qua, hai cậu bạn Lệ Kiêu và Tòng Diêm cứ chơi trò xoay đĩa quay, miệng chai chỉ vào ai thì người đó phải uống. Vận may của Kiều Quân tệ nhất cả đêm, ngạnh sinh uống hết mười lượt, mãi đến lượt cuối cùng thì Phương Phùng mới mặt đen lại, ngăn không cho anh tiếp tục uống nữa.
Sau đó, chưa kịp nói gì thì bên ngoài đột nhiên có đợt kiểm tra phòng của giáo viên. Vài người họ vội vàng phi tang chứng cứ, giấu chai rượu, chạy lên giường giả vờ ngủ say.
Ký túc xá học viện chỉ phân phối phòng ngủ đôi, nhưng đêm qua có bốn người ở. Lúc trốn tránh, việc hai người phải chen chúc chung một giường là điều không thể tránh khỏi.
Bên ngoài ồn ào không biết vì chuyện gì mà kéo dài rất lâu vẫn chưa yên tĩnh. Kiều Quân đã uống quá nhiều rượu, không kịp chờ hai người đối diện trả lại giường cho mình đã chìm vào hôn mê.
Chậm rãi nhớ lại mọi chuyện, đầu óc dần trở lại bình thường, Kiều Quân thăm dò nhìn sang giường đối diện. Chiếc giường trống không, hai người kia không biết đã đi từ lúc nào.
Anh định ngồi dậy nhưng không thể nhúc nhích. Cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay rắn chắc đè nặng lên eo anh, cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Kiều Quân đẩy thử nhưng không đẩy ra được.
Đây chính là sự khác biệt giữa Alpha dã man và Beta bình thường.
Anh giơ tay vỗ vỗ mặt Phương Phùng, không có phản ứng. Sau đó, Kiều Quân vô cùng khó khăn mà nhéo má cậu đại thiếu gia.
“Phương Phùng, Phương đại thiếu gia, Phương ca, Tiểu Phương, Tiểu Phùng, Phương Phùng Phùng Phùng Phùng,” Kiều Quân gọi tên loạn xạ như đang liệt kê món ăn, “Phải – dậy – thôi – ——”
Không động tĩnh.
Kiều Quân đang định dùng sức hơn nữa để tra tấn chút thịt trên mặt Phương Phùng, thì cánh tay rộng lớn của Alpha vòng lấy cổ tay anh. Lòng bàn tay ấm áp áp sát cổ tay anh, giọng nói khàn khàn truyền đến từ phía trên đầu: “Tỉnh rồi.”
Kiều Quân nói: “Tỉnh rồi thì ngài làm ơn giúp đỡ, dịch cánh tay kỳ lân của ngài ra, để tớ đi vệ sinh.”
“Ừm.” Phương Phùng rất thức thời, không còn chế trụ eo Kiều Quân nữa.
Tối qua Kiều Quân bị Phương Phùng đè ngủ ở phía sát tường, hiện tại muốn xuống giường thì đương nhiên phải bước qua người Phương Phùng.
Hai người là bạn tốt nhiều năm, lại là Alpha và Beta – cặp đôi ít có khả năng chạm s.ú.n.g cướp cò nhất, nên chuyện ngủ chung giường xảy ra không đếm xuể. Vì thế, Kiều Quân đã quá quen với hiện tượng "thức dậy" nào đó của đối phương, chỉ là dù bao nhiêu lần anh vẫn bị động tĩnh quá khủng khiếp của Alpha dọa giật mình.
Kích cỡ giường học viện phân phối đương nhiên không nhỏ, nhưng để hai nam sinh 17-18 tuổi chen chúc bên nhau thì ít nhiều vẫn hơi chật chội.
Thế nên, trong quá trình đứng dậy, đầu gối Kiều Quân không thể tránh khỏi việc chạm vào chỗ đó của Phương Phùng.
Phương Phùng cứng đờ người.
Hình như vừa rồi anh thật sự đã dùng sức, xem ra tình huống có vẻ hơi nghiêm trọng.
“Xin lỗi nha, tôi không cố ý, đại nhân không chấp tiểu nhân lỗi.” Kiều Quân nhanh chóng nhảy xuống giường.
Phương Phùng, người bị bỏ lại trên giường, ngồi dậy.
Mái tóc đen rối bù sau khi ngủ che khuất đôi mày kiếm sắc bén, ánh mắt cậu sâu thẳm, môi mỏng mím chặt, nhìn chằm chằm bàn tay vừa rồi còn đặt trên eo Kiều Quân, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
Vừa rồi trên người Kiều Quân có một mùi tin tức tố mà chỉ Omega mới có, thứ mà Phương Phùng chưa từng ngửi thấy bên cạnh anh trước đây.
Mùi hương rất thơm.
Giống như mật hoa, dụ dỗ cậu cúi người vuốt ve những cánh hoa thuần trắng vô cấu như trong giấc mộng.
________________________________________
Kiều Quân đánh răng rửa mặt xong, nhìn mình trong gương nhưng cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Béo lên ư?
Không thể nào, mới có một đêm, không thể khoa trương như vậy được.
Chiếc áo thun Kiều Quân đang mặc vẫn là của Phương Phùng. Hai người họ luôn có vài bộ quần áo mua chung, đều là kiểu dáng giống nhau. Tối qua anh mặc nhầm chiếc rộng hơn một chút, phát hiện ra thì bảo Phương Phùng đổi cho mình, nhưng Phương Phùng lười tìm nên cứ mặc kệ anh mặc như thế.
Anh vốn gầy hơn Phương Phùng, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình có chút trống rỗng, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy… dường như phần vải trước n.g.ự.c bị nhô lên một chút đường cong.
Anh không thể tin nổi.
Kiều Quân chậm rãi vén vạt áo thun lên.
Đôi mắt hồ ly vốn dĩ còn chưa mở to hoàn toàn sau khi ngủ dậy đã trừng lớn hết cỡ. Thiếu niên nhìn chằm chằm cơ thể phản chiếu trong gương như thể thấy quỷ.
Chuyện này… sao có thể chứ!
Kiến thức thường thức suốt mười mấy năm bị phá vỡ một cách tàn khốc, cảm giác cứ như thể bộ não mình bị ném vào máy giặt lồng quay cọ xát xoay tròn không góc chết.
Não Kiều Quân đơ máy, trống rỗng, theo bản năng tông cửa xông ra đi tìm người đáng tin cậy nhất.
Phương Phùng vẫn còn đang ngồi trên giường, thần sắc như đang suy tư, nhưng Kiều Quân lúc này trong đầu bị hình ảnh vừa rồi tấn công điên cuồng, căn bản không nhìn ra tâm trạng của Phương Phùng.
Anh trực tiếp nhảy lên đệm giường của Phương Phùng, chen sát vào bên cạnh Alpha, nắm lấy ngón tay thon dài của cậu, lắp bắp nói ra sự thật đối với chính anh mà nói chẳng khác nào một quả tên lửa phát nổ.
“Phương Phương Phương Phương Phương Phùng, tớ, tớ mọc ra n.g.ự.c rồi.”
________________________________________
Lúc này Kiều Quân gấp đến độ khóc không ra nước mắt. Đôi con ngươi màu hổ phách thường ngày linh hoạt, có thần, thậm chí mang lại cảm giác quá mức khôn khéo, giờ đây phủ lên một tầng nước mắt, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
Thấy Phương Phùng im lìm như khúc gỗ không phản ứng, Kiều Quân tưởng rằng đối phương không tin lời mình nói, dứt khoát kéo tay đối phương đặt lên vật vừa mới mọc ra trên cơ thể mình.
“Cậu xem này, tớ thật sự không lừa cậu, tớ, tớ thật sự… có thêm thứ này, là thật đó!”
“Cậu mau nghĩ cách đi.” Kiều Quân càng ghé sát Phương Phùng hơn, vẻ mặt tràn ngập mấy chữ “Cậu mau tin tớ”, “Mau giúp tớ với”.
Xúc cảm trong tay vô cùng tốt đẹp, mềm mại nhưng không mất đi độ đàn hồi. Bàn tay Phương Phùng bị Kiều Quân ấn đè lên, ngón tay xương rõ ràng thuận thế khẽ ấn xuống, chỗ được bao phủ quả nhiên theo đó mà lún xuống ngoan ngoãn.
Nếu người khác làm hành động này thì đó thuần túy là quấy rối thô lỗ, nhưng Kiều Quân luôn tin tưởng Phương Phùng, tự cho rằng tình bạn giữa hai người kiên cố không thể phá vỡ, nên dù cho mình có mọc ra ngực, thì bạn thân vẫn là bạn thân, không thể có ý nghĩ khác.
Biểu cảm của Phương Phùng lại vô cùng bình thản, khiến người ta không thể nảy sinh chút ảo giác nào. Ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng cậu đang nghiêm túc kiểm tra cơ thể bất thường của bạn thân.
Tâm tư bên trong, chỉ mình cậu biết.
Dưới ánh mắt sốt ruột của Kiều Quân, cậu mở miệng: “Ừm, là thật.”
“Thế thì…” Chưa kịp để Kiều Quân nói tiếp, Phương Phùng giơ tay sờ ra sau gáy Kiều Quân. Vùng da cổ rất mỏng, cậu không tốn chút sức lực nào mà đã tìm thấy khối nhỏ nhô ra đúng như dự đoán.
“Chỗ thay đổi, còn có chỗ này.” Cậu nói.
Kiều Quân khó hiểu: “Gì cơ?”
Phương Phùng không nói gì, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khối da nhỏ đó, rồi chợt dùng sức ấn xuống một cái.
“Ưm!”
Không hề có bất kỳ cảnh báo nào, luồng điện tê dại nhất thời lan khắp toàn thân, vừa đau đớn lại vừa sung sướng. Cảm giác xa lạ khiến Kiều Quân nhất thời thất thần, cả người anh mất hết sức lực mà ngã quỵ trên người Phương Phùng.
Cảm giác kỳ lạ khiến bộ não Beta trở nên trắng xóa, như rơi vào mây mù.
Trước kia, khi cả hai vừa bước vào tuổi dậy thì, lúc bạn thân lần đầu tiên đón nhận kỳ dễ cảm, Kiều Quân còn may mắn nghĩ rằng mình là Beta, sẽ không có chu kỳ sinh lý kỳ quái, hơn nữa dù là nam giới bình thường, do bản tính lãnh cảm của Beta, anh cũng rất ít có cảm giác về phương diện kia.
Một Beta trống rỗng về phương diện đó đối mặt với trải nghiệm đầu tiên kể từ khi ra đời, lý trí tan rã.
Rõ ràng anh đang nằm trên người Phương Phùng, nhưng giọng nói của Phương Phùng lại lúc xa lúc gần, mỗi chữ đều nghe rất xa xôi, nhưng ý nghĩa kết hợp lại vô cùng sâu sắc, in sâu vào đại não anh, và sâu hơn là cả cuộc đời anh từ nay về sau.
“Đây là tuyến thể mà chỉ Omega mới có.”
Phương Phùng nói: “Kiều Quân, cậu biến thành Omega rồi.”
