Thời tiết thật nóng, mẹ và anh đi dọc ven đường, nóng đến chịu không nổi. Bà mua một cây kem ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, kem đôi, bẻ ra chia cho anh mỗi người một nửa.
Anh ăn quá chậm, một phần kem nhanh chóng tan chảy thành chất lỏng, nhỏ giọt trên tay anh. Cảm xúc của trẻ con luôn đến mạnh mẽ, anh gấp đến độ kêu lên.
Bà ngồi xổm xuống, tìm giấy ăn giúp anh lau khô, dịu dàng nói: “Không sao, không sao, con xem, mẹ giúp con lau khô rồi.”
Bà cười rộ lên thật xinh đẹp, Kiều Quân cũng cười theo cô, gật đầu: “Vâng!”
“Đi thôi, ba còn đang chờ chúng ta về nhà đấy.” Mẹ giúp Kiều Quân đội mũ cẩn thận.
Kiều Quân nhăn mặt lại một chút, ba thấy anh luôn rất không vui, không giống mẹ, mẹ luôn dịu dàng với anh.
Ba ghét anh, chỉ có mẹ thích anh. Anh vươn tay đi nắm lấy tay người phụ nữ, không bị hất ra.
Đối xử dịu dàng với anh như vậy, mẹ nhất định không giống ba ghét anh.
Thế nhưng… có thật là như vậy không?
Mọi thứ trước mắt tan biến rồi lại tổ hợp lại. Hóa ra không có con đường nào, cũng không có nhà để về, những người anh hy vọng có thể ở bên cạnh anh, một người cũng không có.
Nếu không ai thích tôi cả, vậy hai người họ, vì sao lại muốn cho tôi bước vào thế giới này chứ?
Anh đứng giữa biển rộng, bọt sóng nhỏ vụn chỉ nhẹ nhàng vỗ vào mắt cá chân anh, hoàn toàn không hề hay biết, cũng hoàn toàn không bận tâm đến đủ loại cảm xúc trong lòng anh.
________________________________________
Hương hoa linh lan.
Gió nhẹ thổi bay rèm cửa, ánh mặt trời tràn ngập trong phòng.
Kiều Quân mở mắt ra, ngẩn người vì tia nắng ấm áp đậu trên tủ quần áo, im lặng nhìn chằm chằm ánh sáng nhảy nhót, không phân biệt được đâu là giấc mơ, đâu là hiện thực.
Nhìn lên trên nữa, là bình nước thuốc treo lơ lửng, chất lỏng trong suốt theo ống truyền, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Thẳng đến kim tiêm cắm vào mu bàn tay.
Ý thức tự do quá lâu, bộ não rỉ sét chậm rãi chuyển động, ký ức một chút phục hồi.
Anh đang ở… bệnh viện?
“Tỉnh rồi? Muốn uống nước không?” Người nói tùy ý nhấn nút trên thiết bị, rót một cốc nước tiến đến trước mặt Kiều Quân.
“Cậu…” Kiều Quân cố sức chống người dậy, muốn nói chuyện. Nào ngờ anh bị sặc rất nhiều nước biển trước khi hôn mê, lại ngủ quá lâu, vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn sắp không thành tiếng.
“Uống nước trước đã.” Phương Phùng múc một muỗng nhỏ nước đưa đến bên môi anh.
Cử chỉ của hắn trưởng thành đến không giống một đứa trẻ tám tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên thiếu gia nhà giàu hầu hạ người khác, vài giọt nước bị đổ ra ngoài.
Uống xong nước, Kiều Quân cuối cùng đã có thể nói chuyện, anh hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Đây là nhà tôi.” Phương Phùng lại múc một muỗng nước tiến lại, lần này hắn kiểm soát tốt lực đạo, rốt cuộc không làm đổ nữa.
Hắn không định để Kiều Quân lãng phí sức lực hỏi chuyện, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Từ chỗ này có thể thấy chỗ cậu rơi xuống nước. Chờ bọn họ gọi người đến, cậu đã sớm bị sóng đánh đi rồi.”
“Ở đây có bác sĩ, nên không đưa cậu đến bệnh viện xa hơn.”
Có người gõ cửa hai cái, sau khi được cho phép thì bước vào phòng, kiểm tra cho Kiều Quân. Đó chính là vị bác sĩ trong lời Phương Phùng.
Đối mặt với người lớn, Kiều Quân tương đối câu nệ. Đương nhiên, những người lớn làm anh cảm thấy câu nệ này, trước mặt Phương Phùng cũng biểu hiện căng thẳng giống như anh.
Một đứa trẻ có thể ra lệnh cho người lớn như vậy, thật không hiện thực như một giấc mơ.
Anh lại nhìn Phương Phùng bên cạnh, biểu cảm nhàn nhạt, đã quen với mọi thứ xung quanh đều phục vụ cho mình. Hoàn toàn không giống những đứa trẻ bình thường như họ, sẽ tranh chấp vì những chuyện nhỏ nhặt.
Giống như sinh vật vũ trụ ngoài hành tinh.
Có lẽ là di chứng của việc hôn mê quá lâu, Kiều Quân bắt đầu thất thần. Chờ đến khi anh phản ứng lại, bác sĩ đã rời khỏi phòng, ý là anh đã không còn vấn đề gì nữa.
Rõ ràng đã nói ghét đối phương, giờ lại được người ta cứu, Kiều Quân không biết nên nói gì.
Anh không muốn nói lời cảm ơn, bởi vì anh thật ra cũng không hề hy vọng được cứu.
Anh vô thức cắn ngón tay.
Phương Phùng ấn tay anh xuống, “Sẽ cản trở việc truyền dịch.”
“À,” anh rầu rĩ dừng lại, nói thẳng, “Tôi sẽ không cảm ơn cậu.”
“Tôi vẫn ghét cậu, rất ghét. Cứ nghĩ đến trên thế giới này còn có người như cậu, tôi liền thấy rất thống khổ.”
Vì sao chỉ có tôi không có gì cả.
Kiều Quân trưởng thành có lẽ có thể chấp nhận số phận hai bàn tay trắng, nhưng Kiều Quân tám tuổi thì không được.
Anh muốn hỏi tại sao lại đối xử với anh như vậy, nhưng những người có thể cho anh câu trả lời, một người cũng không có.
“… Xin lỗi.”
Nước mắt Kiều Quân chảy xuống, rơi trên mu bàn tay Phương Phùng.
Ấm áp, tan nát.
Alpha nhỏ tuổi, người được đánh giá là tác phẩm hoàn hảo nhất, người từ khi có ý thức độc lập đến nay chưa từng có tì vết, ngẩn ra.
Nước mắt Kiều Quân cũng giống như nụ cười của anh, có ma lực không thể tưởng tượng, làm hắn d.a.o động. Alpha tuổi nhỏ nhưng đã có đủ khả năng tư duy lý tính đương nhiên biết cách nói này không hiện thực, nhưng nó xác thực đã xảy ra.
Vô pháp lý giải.
Phương Phùng không có kinh nghiệm an ủi người khác, thử giải quyết vấn đề từ thực tế: “Cậu cũng ghét những người bắt nạt cậu sao?”
“Tôi sẽ giúp cậu, đem bọn họ…”
Lời còn chưa dứt, Kiều Quân đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn vương những giọt nước mắt dài, không thể tin được nhìn hắn.
“Cậu nghĩ gì vậy, làm như vậy là không đúng.”
Kiều Quân có thể ý thức được cái gọi là “giúp đỡ” của Phương Phùng tuyệt đối không chỉ là đánh người ta một trận. Xét thái độ nhất quán của Phương Phùng, tuyệt đối sẽ là chuyện đáng sợ hơn thế.
“Cậu không phải ghét người làm cậu thống khổ sao?”
“Chúng ta… chúng ta đều là trẻ con bình thường, cho dù có người làm tôi thống khổ, làm loại chuyện đó, cũng là không đúng.”
Phương Phùng hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào, cậu mới không ghét tôi?”
“Cậu thật kỳ lạ, tại sao nhất định phải bám lấy việc tôi ghét cậu không buông.”
“Tôi không biết, nhưng không phải chuyện gì cũng cần một lý do.”
“Tôi muốn trở thành bạn của cậu thì không cần lý do.”
Kiều Quân bị sự thẳng thắn của hắn bức đến nói lắp: “Nhưng, nhưng mà, tôi đã nói quá lời với cậu. Không chỉ đố kỵ cậu, được cứu cũng không có chút cảm kích nào.”
“… Quả thật quá tệ.”
“Tôi không ngại,” Phương Phùng nói, “Bởi vì cậu là đặc biệt.”
________________________________________
“Chiếc mũ kia tôi đã gọi người giúp cậu đi tìm rồi.”
Kiều Quân chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không cần, tôi đã từ bỏ rồi.”
Không thấy có lẽ là một chuyện tốt, chờ đến khi sự tồn tại của chiếc mũ hoàn toàn bị anh lãng quên, anh sẽ không còn đau khổ nữa.
________________________________________
Năm thứ hai, Phương Phùng lại đến thị trấn nhỏ, Kiều Quân có mũ mới.
Không tinh xảo như chiếc trước, càng đơn sơ, nhìn ra người đan cũng không thuần thục, hình dáng chiếc mũ có chút biến dạng vặn vẹo.
Kiều Quân lại rất vui vẻ.
“Cậu biết tại sao không?” Kiều Quân cố ý úp mở, qua khe hở vành mũ không dán sát, những quầng sáng nhỏ vụn đậu trên khuôn mặt tươi cười của anh, vô cùng đáng yêu.
Phương Phùng rất hợp tác: “Chờ nghe rõ ràng.”
“Đây là ông nội tớ đan cho tớ,” Đuôi Kiều Quân sắp vểnh lên trời, “Ông nội tớ rất lợi hại phải không?”
“Ừm.”
“Thật ra tớ vẫn luôn muốn nói với cậu.”
Kiều Quân có chút ngượng ngùng, “Tớ khi đó nói không hy vọng cậu cứu tớ, không phải sự thật, lần này tớ muốn nói cho cậu, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
Anh vẫn luôn cho rằng anh không có gì cả, thật ra không phải, anh còn có ông nội.
Ông nội rất nghiêm nghị, lời nói luôn rất ít, không dịu dàng như mẹ, anh từng cho rằng ông nội cũng không thích anh.
Nhưng ông nội sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, lo lắng anh bị cục đá vấp ngã. Biết anh bị bắt nạt, sẽ từng nhà đi tìm người ta nói lý, bắt những nam sinh kia xin lỗi anh. Biết anh mất mũ, sẽ kiên nhẫn đan cho anh một chiếc mũ mới.
Anh còn có nhà, anh còn có ông nội.
Chỉ cần thế thôi là đủ rồi.
Nếu anh không được mang từ đáy biển về, anh sẽ không biết những chuyện này.
“Phương Phùng, thật sự rất cảm ơn cậu.” Anh cười nói với Phương Phùng.
