Từ thị trấn nhỏ trở về, Kiều Quân dành hết khoảng thời gian này cho đến khi khai giảng để đi làm thêm.
Tài lực hiện tại của anh còn rất xa so với việc sống trong căn hộ chung cư chuyên dụng cho Omega. Các khoản khác cũng cần tiêu tiền. Nếu không có Phương Phùng giúp đỡ, thật sự sẽ rất quá sức.
Sau khi trở thành Omega, hạn chế tìm việc lại tăng lên, nhưng mặt tốt là hầu hết các công việc đều tương đối nhẹ nhàng đồng thời thù lao cực kỳ cao.
Có lẽ là do sự đặc thù của bản thân Omega.
Công việc được treo thù lao cao nhất trên trang web là nhân viên phục vụ quán cà phê. Kéo xuống giao diện, đó là quán cà phê theo chủ đề hầu gái.
Bởi vì Omega giới tính thứ nhất là nam phần lớn có vẻ ngoài khó phân biệt giới tính, nhà hàng không cứng nhắc yêu cầu chỉ nữ sinh mới có thể ứng tuyển. Phía dưới có ghi một dòng chữ nhỏ: Các nam Omega có thể chấp nhận mặc trang phục hầu gái để phục vụ khách hàng cũng sẽ được tuyển.
Kiều Quân:…
Nhà hàng của các vị, có phải là nhà hàng đàng hoàng không vậy?
Mặc đồ nữ đối với Kiều Quân mà nói không phải là chuyện không thể chấp nhận, đối với anh hiện tại thì mặc đồ nữ ngược lại còn nhẹ nhàng hơn.
Anh xem xét, thời gian làm việc của nhà hàng rất linh hoạt, ngay cả khi khai giảng anh cũng có thể tiếp tục làm. Nếu được khách hàng đánh giá cao và có người hâm mộ thì còn có tiền thưởng.
Đầu óc Kiều Quân xoay chuyển nhanh chóng, con số cứ thế tăng lên. Với công việc này, không chỉ phí sinh hoạt trong sáu tháng cuối năm, ngay cả phí thuê chung cư cũng gần như có thể gom đủ.
Đến nước này, không ứng tuyển thì có khác gì vô duyên vứt đi một khoản tiền lớn.
Kiều Quân nhanh chóng điền xong thông tin, nhấn nút gửi đi.
________________________________________
“… Đồng phục có loại dài và loại ngắn, cậu có thể tùy ý lựa chọn,” Người phụ trách là một nữ Beta tên là Thư Vũ, cô giới thiệu với Kiều Quân, “Bởi vì đại đa số người tiêu dùng đều là nam giới, không nhất định có thể chấp nhận nam Omega, nên có lẽ cậu cần phải đeo tóc giả khi đi làm.”
Kiều Quân gật đầu, đeo tóc giả cũng tốt, ra ngoài sẽ không ai nhận ra anh.
Thư Vũ lấy thước dây ra, “Bây giờ tôi giúp cậu đo kích cỡ một chút, xem có bộ đồng phục nào thích hợp với cậu không, để cậu thử mặc.”
Thiếu niên có ngũ quan tinh xảo, biểu cảm lại vô cùng vô hại và ôn hòa, giống như chú cừu nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn. Dù đã gặp rất nhiều Omega xinh đẹp ở nhà hàng của họ, Thư Vũ cũng không nhịn được nhìn thêm hai lần.
Chỉ là áo thun quần dài phổ thông đã có trình độ này, nếu trang điểm kỹ lưỡng thì chẳng phải sẽ khiến đám otaku đến nhà hàng tiêu phí mê muội đến thần hồn điên đảo, làm doanh thu nhà hàng tăng gấp bội sao?
Vì thế ánh mắt nhìn về phía Kiều Quân có thêm vài phần nóng bỏng.
Quá tốt rồi, cô lại có thêm cơ hội kiếm tiền.
________________________________________
Váy hầu gái dáng dài đến mắt cá chân. Vóc người Kiều Quân cao hơn nữ sinh một chút, anh mặc vào có hơi ngắn, phía dưới làn váy lộ ra nửa cẳng chân được bó trong vớ dài màu trắng, đường cong tuyệt đẹp.
Chiếc tạp dề nhỏ điểm xuyết đăng ten cố định chéo ở sau lưng, dây thắt lưng mảnh mai vòng ra sau lưng thắt thành nơ bướm, siết chặt vòng eo.
Hướng lên trên, chiếc nơ bướm trước n.g.ự.c hơi nhô ra một đường cong nhỏ. Thư Vũ cũng không ngạc nhiên, nam Omega có đặc tính giới tính này cũng là chuyện bình thường.
Tóc giả đen dài thẳng tắp vài sợi rủ xuống vai anh, tóc mái vụn dán ở hai bên má. Sự phối màu đen trắng, khiến toàn bộ khí chất anh càng thêm thanh thuần ngoan ngoãn.
Phía trên tóc giả còn kẹp hai chiếc kẹp tóc tai mèo xù lông, kẹp tóc có gắn lục lạc, khẽ lắc lư, liền có tiếng chuông nhỏ vụn dễ nghe.
Lần đầu tiên ăn diện bộ dạng này, anh rốt cuộc vẫn thấy thẹn thùng, trên mặt nhiễm một chút hồng nhạt, có chút luống cuống.
Khiến người ta muốn bắt nạt anh.
Thư Vũ đỡ trán thở dài, vô cùng lo lắng cho tương lai của Kiều Quân.
Kiều Quân cho rằng hình tượng mình không phù hợp yêu cầu, căng thẳng: “Không được sao?”
Quá được rồi.
Được đến mức nguy hiểm.
“Được, được chứ,” Thư Vũ vội vàng giải thích, “Nếu bộ quần áo này cậu mặc hợp thì nó sẽ là đồng phục của cậu. Chuẩn bị xong thủ tục thì bên tôi sẽ sắp xếp lại giờ tan ca, đại khái… tuần sau cậu có thể đến làm việc.”
“Hơn nữa còn có video huấn luyện của nhân viên trong nhóm, cậu luyện nhiều lần, đến lúc đó trước mặt khách hàng sẽ không rụt rè, cứ thả lỏng đi, tôi xem trọng cậu đấy!” Cô giơ ngón cái lên với Kiều Quân.
“Vâng, cảm ơn chị, tôi sẽ luyện tập chăm chỉ.” Kiều Quân nghiêm túc gật đầu.
Anh đã xem qua những video đó, như vẽ sốt cà chua lên cơm trứng ốp la cho khách, làm điệu bộ b.ắ.n tim kiểu tình yêu, vân vân. Đối với người bình thường mà nói làm lên có chút xấu hổ, nhưng không làm khó được Kiều Quân.
Tóm lại, tương lai của anh một mảnh quang minh.
... Mới là lạ.
Buổi tối về nhà, Kiều Quân liền đụng phải Phương Phùng.
________________________________________
Phương Phùng cười như không cười nhìn Kiều Quân đang đột nhiên cứng đờ, “Không hoan nghênh sao?”
Kiều Quân vội vàng lắc đầu phủ nhận. Ăn của người ta, ở nhà người ta, anh nào dám không hoan nghênh chủ nhân chân chính của căn hộ chung cư.
“Chỉ là… có chút giật mình… thôi… Cứ tưởng cậu bận lắm cơ.” Anh khô khan giải thích.
Không dám nhìn thẳng mặt Phương Phùng.
Nhiệt độ ấm áp từ nụ hôn mặt đối mặt quyến luyến, kiều diễm ngày đó dường như vẫn còn vương lại.
Thật ra Kiều Quân cũng không nhớ rõ rốt cuộc bọn họ hôn bao lâu, anh thậm chí hoài nghi cuối cùng mình mất đi ý thức chính là bởi vì bị hôn đến ngất xỉu.
Thật sự đã vượt qua quá nhiều giới hạn.
“Chuyện ngày đó…” Kiều Quân lấy hết can đảm, “Là tôi xin lỗi cậu.”
“Cho nên gần đây tôi mới luôn tránh mặt cậu, xin lỗi.”
“Cậu không cần xin lỗi, không phải lỗi của cậu.” Phương Phùng đi đến trước mặt anh, đứng yên.
Sau kỳ động dục đầu tiên, Kiều Quân cũng dần dần có năng lực cảm quan mà một Omega nên có.
Giống như cảm nhận tin tức tố.
Sổ tay trước đây đã xem nói rằng, vì phép lịch sự, thông thường ở nơi công cộng Alpha và Omega sẽ không chủ động phóng thích tin tức tố của mình. Nhưng mà dù không phóng thích tin tức tố, khác với Beta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tin tức tố, A/O có thể phát hiện sự hấp dẫn vi diệu giữa hai bên khi họ tồn tại trực tiếp.
Giống như lần đó Thành Dật Trí không kiềm chế được mà bị Kiều Quân hấp dẫn.
Hiện tại Phương Phùng đến gần Kiều Quân, Kiều Quân có thể cảm nhận được sự thay đổi của không khí xung quanh.
Sâu thẳm, lạnh lẽo.
Hoàn toàn nhất quán với ấn tượng bên ngoài mà Phương Phùng mang lại.
Không có căn nguyên, anh lại nghĩ đến nụ hôn ẩm ướt trong bồn tắm. Ban đầu là lạnh, có chút u buồn, có chút u tối, sau đó chậm rãi bị ánh sáng ôn hòa trung hòa, ấm áp quá mức, là mùa hè anh thích nhất. Ý thức mê loạn khiến anh càng sát lại Phương Phùng.
Lại nghĩ đến chuyện hôn môi, anh hoảng loạn lùi về sau một bước. Phía sau đã là cánh cửa gỗ, không thể lùi được nữa.
“Cậu chỉ là dán lên thôi, là tôi chủ động nhất định phải hôn cậu.”
“Theo sự hiểu biết của cậu về tôi,” Phương Phùng vươn tay chống cửa, hạn chế thêm không gian trốn tránh của Kiều Quân, cúi đầu nhìn anh, “Cậu nghĩ tại sao tôi lại làm như vậy?”
Kiều Quân rất ít khi có cảm xúc thẹn thùng trước mặt Phương Phùng, nhưng giờ phút này khẳng định không thể đạm nhiên đối mặt.
Anh tái nhợt trả lời: “Là bởi vì tôi biến thành Omega, hai chúng ta không cẩn thận, đúng, là không cẩn thận.”
Nghĩ đến lý do thích hợp, Kiều Quân đột nhiên ngẩng đầu đối diện với Phương Phùng: “Là ảo giác, cho nên cậu mới có thể như vậy. Mọi người đều nói sự hấp dẫn của tin tức tố rất khủng khiếp, mặc dù cậu rất giỏi nhưng thật ra vẫn không có cách nào…”
“Không phải.” Phương Phùng dứt khoát cắt đứt lời anh.
“Kiều Quân, tôi không phải ảo giác.”
Kiều Quân không nói nên lời.
“Cậu từng hỏi tôi, tại sao lại cố chấp với cậu. Câu trả lời này, bây giờ tôi có thể nói cho cậu.”
“Nếu tôi không muốn nghe thì sao?” Kiều Quân quay đầu đi.
“Tôi biết cậu sẽ không đồng ý với tôi, cũng không muốn làm mối quan hệ giữa chúng ta xảy ra thay đổi, càng không muốn… mất đi tôi là bạn bè.”
“Tôi chỉ muốn cậu biết, từ đầu đến cuối người tôi muốn làm bạn lữ chỉ có mình cậu, cho dù cậu không chọn tôi, cũng sẽ không có người khác.” Phương Phùng nói khẽ.
“Là bạn bè hay mối quan hệ khác, tất cả đều do cậu quyết định. Chỉ cần tôi vẫn ở bên cạnh cậu.”
________________________________________
Nhờ Phương Phùng ban ơn, Kiều Quân hoàn toàn mất ngủ.
Anh căn bản không thể làm được việc hình như người lạ với Phương Phùng.
Đối với việc anh không có tình cảm yêu thích với hắn, Phương Phùng nói sẽ không miễn cưỡng anh. Hình thức ở chung sau này của hai người Kiều Quân cảm thấy thế nào thì hắn cũng không có ý kiến.
Chỉ cần Kiều Quân hiểu rõ, hắn thích Kiều Quân.
Nhớ lại thần sắc đó của hắn, Kiều Quân vô thức chôn mặt vào gối, trong lòng là một cuộn chỉ rối.
________________________________________
Có tin nhắn mới. Kiều Quân nhấp mở nhóm chat.
Lệ Kiêu và Tòng Diêm sắp bị đóng gói đi nước ngoài, hai ngày này đang tổ chức tiệc chia tay.
Kiều Quân không phải người trong vòng của họ. Ba người họ quen nhau đơn giản là vì có một Phương Phùng. Kiều Quân đương nhiên không muốn hòa vào đó để làm một kẻ dị loại.
Vì thế hai người kia hẹn riêng Kiều Quân một lần cuối.
Kiều Quân trả lời tin nhắn riêng của Tòng Diêm: [Các cậu có gọi Phương Phùng không?]
[Không, hắn đoán là không có hứng thú.]
Kiều Quân còn chưa kịp thở phào, bên kia nhanh chóng gửi đến một tin.
[Sao? Hai cậu hôn nhau à?]
[Tin nhắn đã được thu hồi]
Chỉ sau 0.01 giây.
[… Vừa rồi là Lệ Kiêu lấy điện thoại của tớ nghịch]
Kiều Quân: [… ]
Không biết xui xẻo thế nào, thật sự bị hắn nói trúng rồi.
________________________________________
Chuyện Kiều Quân biến thành Omega hai người họ chỉ biết qua tin nhắn, thấy tận mắt vẫn là lần đầu.
Lệ Kiêu sờ cằm: “Sao tôi lại không bất ngờ chút nào nhỉ?”
Kiều Quân: “Ha hả.”
“Vậy tôi phải đứng xa cậu một chút, tôi sợ Phương Phùng tìm tôi gây phiền phức.”
Kiều Quân cuối cùng đã biết tại sao trước đây bọn họ thích gán ghép anh với Phương Phùng, anh bực bội: “Hắn biểu hiện rõ ràng đến thế sao?”
Chỉ có một mình anh không nhìn ra?
Tòng Diêm và Lệ Kiêu liếc nhau, đồng thanh: “Có.”
Phương Phùng xử lý thật sự sạch sẽ, Kiều Quân căn bản không biết những người khác trong trường đã ác ý suy đoán về mối quan hệ của hai người họ.
Thậm chí Kiều Quân cũng không biết, trong một thời gian rất dài Tòng Diêm và Lệ Kiêu rốt cuộc đã đánh cho Phương Phùng bao nhiêu học sinh có ý đồ bất chính với Kiều Quân.
Chỉ có trước mặt Kiều Quân, Phương Phùng mới như biến thành một người khác.
Lần đầu tiên Tòng Diêm nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng thật sự bị chấn kinh.
________________________________________
Trước khi cáo biệt, Tòng Diêm đưa một chiếc thẻ cho Kiều Quân.
Kiều Quân: “Làm gì thế?”
“Bọn tôi không có ý gì khác,” Tòng Diêm nói, “Hiện tại cậu là một mình, luôn sẽ vất vả, bọn tôi thật lòng muốn giúp cậu, dù sao cũng là bạn bè một lần.”
Lệ Kiêu gật đầu: “Tiểu Kiều, bọn tôi thật lòng xem cậu là bạn bè, mới muốn cố gắng giúp đỡ.”
Hắn gãi đầu, “Những thứ bọn tôi cho so với Phương Phùng cho cậu thì không là gì…”
“Chỉ là, hai chúng tôi tuy rằng hay mồm mép và không có khả năng chống lại Phương Phùng, nhưng nếu cậu không muốn, ít nhất bọn tôi sẽ không đứng về phía hắn.”
“Cậu cứ nhận lấy đi.”
Chiếc thẻ bị nhét vào tay Kiều Quân, anh có chút luống cuống, “À…”
Hồi lại, anh dùng giọng điệu bình thường nói, “Hai cậu cũng quá lừa tình rồi.”
Tòng Diêm cười một chút, “Nếu là cậu khóc, tớ sợ Phương Phùng tìm bọn tớ tính sổ.”
Xe đã đến, có người mở cửa xe cho họ. Hắn vẫy tay với Kiều Quân, “Tạm biệt, Tiểu Kiều.”
“Tạm biệt.” Kiều Quân nói.
