Phòng học sáng sủa, trên bảng đen viết một hàng chữ: Tương Lai Của Em.
Cô giáo bước xuống từ bục giảng, đi đến bên cạnh học sinh tiểu học đang buồn rầu cắn bút vì không biết phải viết gì để gợi ý.
“… Cũng có thể bắt đầu từ tên mà viết, ví dụ như,” cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn Kiều Quân, cầm lấy cuốn từ điển, “Giống như chữ Quân trong tên bạn Kiều Quân…”
“Chữ Quân có ý nghĩa cơ bản là Ánh Nắng, tượng trưng cho ánh sáng, sự ấm áp và hy vọng,” cô đọc mục giải thích, “Giải thích rằng cha mẹ bạn ấy hy vọng tương lai bạn ấy có thể trở thành một người tốt đẹp, ấm áp như mặt trời.”
Cô giáo cười nói với Kiều Quân có chút sững sờ, “Thật là một cái tên hay.”
“Các em cũng có thể giống như vậy tra tìm ý nghĩa tên của mình, để suy nghĩ về bản thân trong tương lai.” Cô đặt cuốn từ điển lại chỗ cũ, nói với các học sinh phía sau.
Đa số học sinh tiểu học cảm thấy điều này rất thú vị, nhao nhao mở từ điển ra. Trong phòng học tức khắc xôn xao một mảnh tiếng lật sách.
Xung quanh lại trở nên rất ồn ào.
Ngòi bút Kiều Quân dừng lại quá lâu, làm nhòe ra một vết mực trên giấy ô vuông dùng để viết văn.
Cô giáo nói sai rồi, anh phản bác trong lòng, nếu họ đã từng có kỳ vọng như vậy đối với mình, thì sẽ không vứt bỏ mình.
Kiều Quân chán ghét chủ đề làm văn này.
Bởi vì anh không biết một người không được kỳ vọng như anh thì phải trở thành người như thế nào.
________________________________________
Trên đường về nhà, Kiều Quân lại gặp phải tên thiếu gia Alpha có chút đáng ghét đó.
Mặc dù số lượng Alpha và Omega ở thị trấn nhỏ hẻo lánh ít đến đáng thương, những đứa trẻ chưa phân hóa đối với giới tính thứ hai còn nhận thức cực kỳ nông cạn, nhưng những gì chúng đọc được trên màn hình lớn hoặc trong sách phần lớn là câu chuyện của những người thiểu số đứng trên đỉnh tháp này.
Chúng biết “Alpha” và “Omega” là những tồn tại đặc biệt.
Đương nhiên rồi.
Kiều Quân chán ghét người đặc biệt, cũng chán ghét người có thể làm được mọi thứ.
Bởi vì anh không có được những thứ đó.
Anh siết chặt dây đeo cặp sách, muốn vòng qua đi.
“Tôi đang đợi cậu.” Người đáng ghét không thức thời mở miệng nói.
Kiều Quân rốt cuộc vẫn là trẻ con, bị hắn gọi lại, nghĩ đến chuyện lần trước, lập tức lại căng thẳng, “… Cậu, cậu không phải nói, xóa bỏ toàn bộ rồi sao?”
Thật uổng cho anh còn thành thật chịu đựng sự xấu hổ, cứng đờ người để tên quái nhân này dựa gần như vậy nhìn màu mắt anh.
Chuyện này quá kỳ quái, kỳ quái đến nỗi sau này Nhạc Đông Linh hỏi anh tại sao anh ta lại đồng ý không truy cứu trách nhiệm hai người họ, Kiều Quân cũng không đủ mặt mũi nói ra. Lúc đó Phương Phùng chỉ ấn vai anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh mười phút.
Lại còn nhìn rất say mê.
Nhưng anh lại thấy hơi rợn tóc gáy.
“Ừm. Đã xóa bỏ toàn bộ,” Phương Phùng đưa cho anh một hộp giấy xinh đẹp, “Tôi muốn nói, tôi muốn kết bạn với cậu.”
“A…?” Quá ngoài dự đoán, Kiều Quân không nhận lấy, mà lùi lại nửa bước, nghiêm túc quan sát cậu bé cùng tuổi có biểu cảm không thay đổi đối diện, nghi ngờ mình nghe lầm.
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp phản chiếu ánh sáng trong suốt.
Phương Phùng bước lên, bù đắp khoảng cách bị Kiều Quân kéo ra. Thấy Kiều Quân không đồng ý, hắn hỏi, “Cậu không thích sao?”
Lại buông lời kinh người: “Cậu muốn gì? Nếu cậu đồng ý với tôi, tôi có thể cho cậu mọi thứ.”
Kiều Quân cảm thấy hắn không thể hiểu nổi, âm ỉ bị cái giọng điệu tự cho là không gì làm không được này làm cho phiền phức, đẩy đồ vật trở lại lòng Phương Phùng, quay người rời đi, “Tôi không muốn gì cả.”
Thứ anh muốn ngay từ đầu đã không tồn tại.
“Vậy chúng ta có thể làm bạn không?” Phương Phùng theo kịp.
Cũng là trẻ con, nhưng cử chỉ của hắn đều ưu nhã bất thường. Mặc dù lúc này hắn đang đưa ra lời mời kết bạn với Kiều Quân, nhưng không mất phong độ. Kiều Quân nắm giữ quyền chủ động lại rơi vào thế yếu.
“Tại sao tôi phải làm bạn với cậu?” Kiều Quân không nhìn hắn.
“Mức độ quan hệ hòa hợp của cậu với bạn bè cùng lứa tuổi xung quanh duy trì ở khoảng 90%. Phần lớn thời gian, cậu sẽ không bài xích việc thiết lập các mối quan hệ xã giao tốt đẹp nhưng không sâu sắc với những người xung quanh.”
Kiều Quân không thể tin được nhìn cậu bé cùng tuổi nhẹ nhàng nói ra thông tin giao tiếp của người khác.
Hỏi đối phương tại sao lại biết những chuyện này quá ngu xuẩn, anh hỏi: “Thế còn cậu?”
“Alpha căn bản không cần thiết phải làm bạn với Beta chứ?”
Chỉ có Beta làm nền cho Alpha, chứ làm gì có chuyện kết bạn tương thân tương ái.
Phương Phùng dừng lại một chút, nhìn chằm chằm mặt anh, dùng cái ánh mắt mà Kiều Quân trước đây cảm thấy rất kỳ quái, trả lời rất thành thật: “Không biết.”
Kiều Quân không muốn để ý đến hắn, một mình cắm đầu đi về phía trước, nhưng Phương Phùng vẫn theo sát không bỏ.
“Cậu rất ghét tôi sao?”
Thông thường, để tránh xung đột không cần thiết, Kiều Quân sẽ không chọn nói sự thật. Chỉ là anh đối với Phương Phùng đúng là ghét, dù sao Alpha đối với anh mà nói cũng chẳng có gì ghê gớm, vì thế Kiều Quân dứt khoát trả lời: “Rất ghét.”
“Làm bạn với người như cậu, chỉ khiến tôi cảm thấy mối quan hệ không bình đẳng, vô cùng vô cùng chán ghét.”
________________________________________
Thị trấn nhỏ giáp biển, trẻ con trong trấn thường xuyên chạy đến khu vực gần biển chơi.
Kiều Quân bị Nhạc Đông Linh kéo đi cùng.
Mặt trời ở bờ biển mùa hè có chút độc ác, đa số trẻ con đều đội mũ. Có vài nam sinh thấy kiểu dáng mũ của Kiều Quân liền bắt đầu cười nhạo anh.
Nam sinh Beta cùng tuổi đang ở độ tuổi hiếu động, đều phơi nắng đến đen nhẻm. Kiều Quân nổi bật vì làn da trắng nõn trong đám nam sinh. Cũng chính vì điểm này, càng nhiều nữ sinh nhỏ tuổi sẵn lòng nói chuyện với Kiều Quân.
Các nam sinh khác cảm thấy Kiều Quân không đủ dứt khoát, luôn đứng về phía nữ sinh, giống như kẻ phản bội. Trước đây chỉ là âm thầm không thích anh, nhưng gần đây những nam sinh này tỏ ý tốt với nữ sinh bị từ chối, nữ sinh ngại ngùng bày tỏ rằng họ thích người như Kiều Quân hơn, vì thế các nam sinh hoàn toàn quyết định xa lánh Kiều Quân.
Chiếc mũ Kiều Quân đội là do mẹ anh để lại trước khi đi, một chiếc mũ rơm được đan dành cho nữ, thiết kế giản lược, ngay cả bé trai đội cũng không kỳ quái, chỉ là trong đám con trai, vẫn quá nổi bật.
“Tao thấy có vài người ngày nào cũng chơi với con gái, thật sự cho rằng mình cũng là con gái.”
“Mặt lớn lên kỳ dị thì thôi, còn đội cái loại mũ mà chỉ con gái mới đội.”
“Thật làm mất mặt đàn ông bọn mình.”
Bọn họ cố ý nói rất lớn tiếng, Kiều Quân không muốn để ý đến bọn họ, liền giả vờ như không nghe thấy.
Ngược lại là Nhạc Đông Linh cùng mấy nữ sinh khác tức giận đến nghe không nổi nữa.
“Này, các cậu nói chuyện đừng quá khó nghe, chơi với con gái thì làm sao? Tốt hơn các cậu ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất vừa dơ vừa thối.”
“Đúng vậy, có người muốn chơi với con gái bọn tớ, bọn tớ còn không muốn mang theo ấy chứ. Bắt nạt Tiểu Kiều tính tình tốt thì coi là bản lĩnh gì.”
“Ai thèm chơi với con gái tụi mày, suốt ngày chỉ biết khóc lóc, chỉ có những người yếu đuối, nhát gan mới đồng ý chơi đóng vai gia đình với tụi mày.”
“Mày nói cái gì!”
Thấy hai nhóm người sắp đánh nhau, Kiều Quân, trung tâm cơn lốc, đi qua can ngăn, “Đừng cãi nhau, đều là bạn bè, mọi người nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Tránh ra, mày giả vờ người tốt cái gì, thật đáng ghét.” Nam sinh đứng đầu đẩy Kiều Quân ra.
“Luôn tỏ vẻ mình chẳng quan tâm gì, thật ra không phải vì cha mẹ mày không cần mày mới bị ném đến đây sao? Mày ra vẻ thần khí cái gì?”
Ong một tiếng.
Khi Kiều Quân phản ứng lại, anh đã đẩy ngã người kia xuống đất.
Nam sinh không ngờ Kiều Quân dám đánh trả, cũng nổi giận, nhào lên giật lấy chiếc mũ của Kiều Quân.
“Trả mũ lại cho tôi!” Kiều Quân sốt ruột túm chặt lấy nam sinh kia. Nam sinh đó là đứa cao nhất trong đám trẻ con, hắn giơ cao chiếc mũ của Kiều Quân, Kiều Quân làm sao cũng không với tới.
Hắn đã hạ quyết tâm phải cho Kiều Quân, kẻ dị loại quá đắc ý này một bài học. Hắn tránh Kiều Quân, chạy ra bờ biển, đột nhiên ném chiếc mũ rơm đi. Chiếc mũ nhẹ nhàng rơi xuống, bị sóng thủy triều cuốn đi.
“Trả cho mày này! Muốn thì đi mà lấy!” Hắn đắc ý hô.
Kiều Quân không hề suy nghĩ bước vào sóng biển, muốn bắt lại chiếc mũ của mình.
Chiếc mũ trôi theo sóng quá nhanh, mặc kệ Kiều Quân đuổi theo thế nào cũng quá xa. Anh nôn nóng đến nỗi trong mắt chỉ còn lại chiếc mũ sắp bị nuốt chửng, hoàn toàn biến mất trước mặt. Anh căn bản không kịp để tâm mình đã đuổi đến độ sâu nào.
Nhạc Đông Linh và các cô bé biết anh không biết bơi, nôn nóng kêu anh trên bờ, gọi anh đừng đuổi theo nữa, nhưng Kiều Quân không nghe thấy, cứ thế đi về phía trước. Lập tức một con sóng thủy triều nữa ập đến, trên mặt biển, bất kể là chiếc mũ hay Kiều Quân, đều hoàn toàn biến mất.
Bọn trẻ biết có chuyện lớn, nhao nhao chạy về phía sau, gọi người lớn đến cứu.
________________________________________
Không hiểu sao, Kiều Quân lại nghĩ đến câu hỏi của Phương Phùng.
“Cậu muốn gì?”
Mẹ… hy vọng mình trở thành người như thế nào nhỉ? Khi đặt tên này cho mình, lại là tâm trạng gì?
Nếu có thể lý giải điểm này, mọi chuyện sẽ trở nên khác sao? Sẽ có gì thay đổi sao?
Thiếu oxy trong nước, ý thức Kiều Quân đã mơ hồ.
Thật ra bà ấy đã sớm quên rồi, giống như chiếc mũ chìm xuống sóng biển biến mất không thấy, anh cũng đã biến mất trong ký ức của bà ấy.
Thứ anh muốn… ngay từ đầu đã không thể có được nữa.
Bang một tiếng, sự liên hệ với thế giới hoàn toàn bị cắt đứt.
