XUYÊN THÀNH THÊ TỬ PHÁO HÔI TRONG TIỂU THUYẾT NIÊN ĐẠI

Chap 32

32. Hàng Ngày

Thời gian ở chung càng lâu, Tần Chương Khâu liền càng thêm không thể rời Ngọc Viên. Anh thường cảm thấy mình thật sự may mắn. Vô luận anh ở trong quân doanh xử lý bao nhiêu sự vụ, huấn luyện mệt mỏi đến cỡ nào, chỉ cần về đến nhà nhìn thấy nụ cười ấm áp của Ngọc Viên, tất cả mệt nhọc đều sẽ tan thành mây khói.

Chiều hôm nay, Tần Chương Khâu kết thúc công việc ở nơi đóng quân sớm hơn, cố ý ghé qua Cung Tiêu Xã mua một bao bánh hoa quế Ngọc Viên thích ăn. Anh nghĩ đến ánh mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy bánh, khóe miệng liền không tự giác hướng lên.

Ánh chiều tà hoàng hôn kéo bóng hình anh thật dài, bước chân cũng phá lệ nhẹ nhàng.

Anh lặng lẽ đẩy cửa viện, sợ kinh động người trong phòng. Đúng lúc này, một tràng tiếng ca nhẹ nhàng từ phòng trong truyền đến, tiếng ca đó thanh thúy dễ nghe, mang theo ý cười tràn đầy. Tần Chương Khâu không tự giác mà dừng lại bước chân, đứng trong sân lẳng lặng nghe.

Giảm nhẹ bước chân, Tần Chương Khâu lặng lẽ lại gần chút, xuyên qua cửa phòng mở hé, thấy Ngọc Viên đang phơi quần áo trong sân. Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nghiêng nàng, tầng lông tơ thật nhỏ đó rõ ràng có thể thấy được, có vẻ phá lệ mềm mại.

Tần Chương Khâu dựa ở cạnh cửa, lẳng lặng mà nhìn nàng. Chỉ thấy Ngọc Viên nhón mũi chân, cố gắng đem một kiện quần áo phơi lên dây phơi cao.

Nhìn nhìn, Tần Chương Khâu chỉ cảm thấy vợ mình càng thêm đáng yêu. Kế hoạch kinh hỉ ban đầu của anh sớm bị quẳng ra sau đầu, nhịn không được đi nhanh tiến lên, từ phía sau ôm chặt nàng.

Ngọc Viên giật mình, đợi ngửi được hơi thở quen thuộc, mới thả lỏng lại, cười quay đầu: "Hôm nay sao trở về sớm vậy......"

Lời còn chưa dứt, đã bị Tần Chương Khâu ôm ngang bế lên, chọc nàng thở nhẹ một tiếng. Anh ôm nàng bước nhanh đi vào trong phòng, động tác vội vàng nhưng không mất ôn nhu.

"Chương Khâu, quần áo còn chưa phơi xong đâu......" Lời Ngọc Viên nói bị bao phủ trong nụ hôn nóng cháy.

Tần Chương Khâu nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường đất, trong mắt thâm thúy nhảy múa ngọn lửa cháy bỏng. Anh vội vàng trút đi quần áo nàng, Ngọc Viên bị sự nhiệt tình thình lình xảy ra của anh làm cho có chút không biết làm sao, lại cũng dần dần mềm nhũn trong nụ hôn nóng cháy của anh.

Trong viện thật an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng tiếng cọ xát quần áo đan chéo trong không khí. Hoàng hôn xuyên thấu qua song cửa sổ, đem thân ảnh ôm nhau đổ lên tường, đan xen thành hình cắt triền miên.

Kết thúc, Ngọc Viên mềm mại mà dựa vào lòng ngực Tần Chương Khâu, gương mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng đấm anh một cái: "Nếu như bị hàng xóm thấy thì mất mặt lắm..."

Tần Chương Khâu cười nhẹ một tiếng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Sợ cái gì, em là vợ tôi, ai còn có thể nói cái gì?" Giọng anh mang theo một tia trêu đùa, cánh tay lại ôm nàng đến chặt hơn, "Huống hồ chúng ta không phải đang ở trong phòng sao?"

Ngọc Viên bị lời này của anh nói đến tai nóng lên, thật không biết xấu hổ.

Hoàng hôn dần dần chìm về phía Tây, trong phòng tối sầm xuống. Tần Chương Khâu thắp sáng đèn dầu hỏa, ánh sáng ấm áp bao phủ hai người. Anh lấy ra bánh hoa quế mang đến, mở giấy dầu bọc, nhặt lên một khối đưa tới miệng Ngọc Viên: "Nếm thử, mới mua."

Ngọc Viên liền theo tay anh cắn một miếng nhỏ, đôi mắt tức khắc sáng lên: "Ngon thật!"

Tần Chương Khâu nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, nhịn không được lại hôn hôn gương mặt nàng: "Thích là tốt rồi."

Hai người rúc vào trên giường đất, chia nhau ăn hết một bao bánh hoa quế. Ngọc Viên nói lên chuyện nhà mấy ngày nay.

"Đúng rồi," Ngọc Viên đột nhiên nhớ tới cái gì, "Dì Lý hôm nay tới nói, hạt dẻ trên núi sau nhà đã chín, hỏi tôi cùng Hiểu Linh có muốn cùng đi nhặt không, tiện thể xem anh cùng Triệu Vân có rảnh không."

"Được thôi," Tần Chương Khâu vuốt ve tóc dài nàng, "Cuối tuần tôi đi cùng em."

Ngọc Viên vui vẻ gật đầu, lại nói lên chuyện muốn làm bánh hạt dẻ. Tần Chương Khâu nhìn bộ dáng nàng mặt mày hớn hở, trong lòng mềm mại thành một mảnh. Anh thích nhìn nàng tràn đầy sức sống như vậy.

Hai vợ chồng ôn tồn một lát, Ngọc Viên đứng dậy muốn đi làm cơm chiều, lại bị Tần Chương Khâu giữ chặt: "Hôm nay tôi đi nấu cơm, em nghỉ ngơi."

Ngọc Viên cười nhìn anh: "Săn sóc như vậy nha."

Tần Chương Khâu cười cười, véo véo mặt Ngọc Viên, "Tuy rằng không ngon bằng em làm, nhưng cũng có thể nuốt được."

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau trong phòng bếp liền truyền đến tiếng thái rau. Ngọc Viên dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng hình cao lớn của Tần Chương Khâu bận rộn trước bệ bếp, cũng không tồi, đàn ông có thể xuống bếp nhiều hơn.

Sau khi ăn xong, Tần Chương Khâu chủ động thu thập chén đũa, Ngọc Viên thì thắp sáng đèn dầu, tiếp tục đan chiếc áo len chưa hoàn thành kia.

Đêm đã khuya, hai người nằm cạnh nhau trên giường đất. Tần Chương Khâu từ phía sau ôm lấy Ngọc Viên, cằm nhẹ cọ đỉnh đầu nàng: "Hôm nay sao nghĩ đến ca hát?"

Ngọc Viên có chút ngượng ngùng: "Chỉ là đột nhiên muốn hát... Dễ nghe không?"

"Dễ nghe," trong giọng Tần Chương Khâu mang theo ý cười, "Về sau hát cho tôi nghe nhiều hơn."

"Thế thì còn phải xem tâm trạng tôi." Ngọc Viên nghịch ngợm đáp lại, xoay người lại đối mặt anh, "Anh phải dỗ tôi vui vẻ nhiều mới được."

Tần Chương Khâu cười nhẹ, đặt lên môi nàng một nụ hôn ôn nhu: "Được, tôi mỗi ngày dỗ em vui vẻ."

back top