XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI SINH VIÊN NGHÈO, TÔI LÉN SẮP ĐẶT MỘT VÁN CỜ LỚN VỚI ĐÁM TÀI PHIỆT

Chương 6

Tôi và Chu Khiêm Bạch giằng co trước cửa.

Thiếu gia Chu cãi nhau với gia đình, đòi bỏ nhà đi.

Kết quả thẻ ngân hàng của hắn đều bị đóng băng.

Bây giờ đến tiền thuê khách sạn cũng không có.

Chậc chậc, thảo nào đêm hôm khuya khoắt lại đi đua xe trên đường cao tốc.

Suy nghĩ quay về, tôi hắng giọng.

“Không phải tôi không muốn.”

Chỉ là nhà tôi chào đón thần tài.

Không chào đón ma nghèo.

Nhưng tôi không thể nói thẳng thừng như vậy.

“Giang Hoài ở ngay cạnh nhà tôi, cậu không phải thích cậu ta sao? Nếu bị cậu ta bắt gặp thì sao?”

Chu Khiêm Bạch nhíu mày: “Ai thích cậu ta?

“Nếu không phải Cố Dã cứ nhất quyết bắt chúng tôi tham gia vụ cá cược, ai thèm quan tâm đến cuộc sống của một sinh viên nghèo?”

Tôi hình như bị đ.â.m một nhát vô cớ.

“Cho dù là như vậy.” Tôi xòe một bàn tay, “Tôi giúp cậu sửa xe, cậu chở tôi về nhà, chúng ta hòa nhau. Bây giờ cậu muốn ở nhờ nhà tôi, chẳng phải nên trả tiền thuê nhà sao?”

Tiền mua dụng cụ Chu Khiêm Bạch còn chưa trả tôi nữa.

Chu Khiêm Bạch nhận ra sau.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Khinh tôi bây giờ không có tiền à?”

Tôi không nói, nhưng kiên quyết giữ vững ranh giới ở cửa.

Chu Khiêm Bạch bật cười vì tức.

Lần đầu tiên hắn bị một người nghèo coi là người nghèo.

“Hai vạn, mai tôi chuyển cho cậu.”

Tôi đang do dự, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng động.

Tôi theo bản năng kéo Chu Khiêm Bạch vào nhà.

Và nhanh tay đóng cửa lại.

Qua mắt mèo, là Giang Hoài ra ngoài đổ rác.

Thấy Giang Hoài với vẻ mặt bình thường chuẩn bị đóng cửa.

Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ cửa lại bị gõ bất thình lình.

Giọng nói lạnh lùng của Giang Hoài vọng qua cánh cửa.

“Chúc Ngộ Chi, mở cửa.”

 

 

back top