XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI SINH VIÊN NGHÈO, TÔI LÉN SẮP ĐẶT MỘT VÁN CỜ LỚN VỚI ĐÁM TÀI PHIỆT

Chương 5

Đôi chân dài của Chu Khiêm Bạch lười biếng chống trên mặt đất.

Hắn cười như không cười: “Chúc mười tám đời tổ tông tôi?”

Không, ai mà ngờ Chu Khiêm Bạch lại quay lại cơ chứ?

Chưa kịp để tôi mở lời phủ nhận.

Chu Khiêm Bạch ngửa mặt lên trời, giả vờ u sầu.

“Tôi chỉ muốn kiểm tra hiệu suất của chiếc mô tô, kết quả bị cậu ác ý suy đoán động cơ của tôi.”

Mọi người ơi, có ai từng bị đổ oan chưa?

Tôi cố gắng duy trì nụ cười.

“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu.”

Ánh mắt của Chu Khiêm Bạch quét qua mặt tôi.

“Cười lên trông xấu thật.”

Từng người các cậu cứ kiếm chuyện với tôi đấy hả?!

Khóc trông xấu, cười lên cũng xấu.

Người bằng đất cũng có ba phần tính khí.

Tôi nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị nổi đóa.

Chu Khiêm Bạch vỗ vỗ yên sau: “Lên đi.”

Im lặng hai giây sau đó.

Tôi thức thời leo lên.

Tuy tính cách của Chu Khiêm Bạch rất đáng ghét.

Nhưng đường cao tốc đêm khuya cũng không phải nơi con người nên ở lại.

Tôi ôm chặt eo Chu Khiêm Bạch với mục đích trả thù.

Ngay lập tức, hắn rên lên một tiếng.

“Chúc Ngộ Chi, đừng ôm chặt thế.”

Chậc, hắn có phân biệt được ôm với siết cổ không đấy?

Đợi chiếc mô tô dừng trước cửa nhà.

Tôi nhanh chóng nhảy xuống xe.

Không ngờ cổ áo sau lại bị kéo lại lần nữa.

Quay đầu lại, Chu Khiêm Bạch một tay tháo mũ bảo hiểm.

“Này, có thể cho tôi ở nhờ một đêm không?”

 

 

 

back top