Tôi trừng mắt nhìn Cố Dã không chớp.
Môi mím thành một đường thẳng.
Thấy tôi sắp sửa rơi lệ lần nữa.
Cố Dã sốt ruột nói: “Chậc, sao mà yếu ớt thế. Với lại, cậu chẳng phải sống ở khu ổ chuột sao?”
Không phải anh em, khu ổ chuột thì sao?
Trẻ con khu ổ chuột không có lòng tự trọng à?
Tôi không nói, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cố Dã bực bội vò tóc.
“Cấm khóc nữa! Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Tôi cho cậu mười vạn tệ, mau quét mã QR của tôi đi.”
? Tôi lập tức ngừng khóc.
Chưa đầy ba giây.
Tôi mắt tròn xoe ngóng chờ Cố Dã thông qua lời mời.
Nhìn đôi mắt to ướt át của tôi.
Cố Dã tức cười.
Sau khi ghi chú rõ ràng là tự nguyện tặng, hắn ác độc nói: “Sau này không được tùy tiện khóc trước mặt người lạ, hiểu không?”
Xin lỗi nhé, nghe không hiểu.
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, Cố Dã hài lòng cong khóe môi.
Trước khi đi, hắn đột nhiên ho khan hai tiếng như mắc bệnh, bước đi còn tay nọ chân kia: “Khóc trông xấu c.h.ế.t đi được.”
? Cậu nói ai đấy hả.
Cảnh khóc của tôi từng được chọn vào sách giáo khoa đấy.
Chậc, đúng là một tên vô vị!
