XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI SINH VIÊN NGHÈO, TÔI LÉN SẮP ĐẶT MỘT VÁN CỜ LỚN VỚI ĐÁM TÀI PHIỆT

Chương 1

Tôi khóc đến sướt mướt, vừa lúc, vừa đủ.

Khiến cả đám người trước mặt đều ngây ngốc.

Người đứng đầu, Cố Dã, lộ rõ vẻ chán ghét.

Hắn lầm bầm khe khẽ.

“Sao cậu ta lại nghèo đến mức không mua nổi cả vitamin?”

Tiếng nức nở của tôi khựng lại.

Sao nào? Cuối cùng cũng để cậu thấy được người nghèo là như thế nào rồi à.

Công nhị Thẩm Tri Hi và công tam Chu Khiêm Bạch không hề để ý lời cằn nhằn của Cố Dã, mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi theo bản năng né tránh ánh mắt.

Không muốn chạm mặt với thụ chính Giang Hoài ở một bên.

Tôi lặng lẽ quệt mặt.

Chậc, đúng là cưỡi hổ khó xuống.

“Không giấu gì các cậu, bố tôi là một con bạc.”

Tôi lấy ra diễn xuất lăn lộn đóng vai quần chúng của kiếp trước, quyết định chơi một liều thuốc mạnh, “Ông ta hai hôm trước lại thua bạc, còn trộm luôn cả tiền sinh hoạt tôi đi làm kiếm được.”

“Tôi cũng không muốn thế này, nhưng tôi không còn cách nào.”

Tôi khóc rất chân thật, trông thật đáng thương.

Thấy vậy, Cố Dã không khỏi nhíu chặt hàng lông mày rậm.

Thiếu niên trước mắt khóc đến mức sắp thở không nổi, vùng da mỏng manh quanh mắt và đầu mũi tinh xảo đều đỏ ửng.

Trông không giống nói dối.

Cố Dã quay đầu nhìn sang Giang Hoài bên cạnh.

“Ê! Lời cậu ta nói là thật à?”

Tôi và Giang Hoài là hai học sinh nghèo duy nhất trong lớp.

Chúng tôi từ bé đã là hàng xóm của nhau.

Giang Hoài liếc nhìn tôi.

Sau đó, hắn gật đầu mà không để lộ cảm xúc gì.

Sự thật đã được xác minh.

Cố Dã bực bội chửi thề một tiếng.

Hắn nhìn hai người còn lại, cuối cùng bực dọc nói: “Chết tiệt, lần này tôi tạm tha cho cậu!”

Mắt tôi sáng rực lên.

Ối, hóa ra người dễ lừa nhất lại là Cố Dã.

Sau khi cảnh cáo tôi vài câu đơn giản.

Nhóm vai chính vẫn luôn giữ vẻ kênh kiệu bỏ đi.

Chưa kịp để tôi hoàn toàn thả lỏng.

Cố Dã lén lút quay trở lại.

Hắn móc điện thoại ra: “Thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, còn khóc gì nữa? Nhanh lên, kết bạn WeChat của tôi đi.”

 

 

 

back top