XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI LÀM ÁM VỆ, TA ĐƯỢC VƯƠNG GIA HẾT MỰC YÊU CHIỀU, SINH RA HAI BẢO BẢO

Chương 2

Hắn cười, lại khôi phục dáng vẻ vô hại với người và vật: “Vậy là được rồi? Ta tin ngươi mà, nếu ngọc này thật sự có độc, ngươi đã sớm giật lấy nó mà đập nát rồi.”

Tim ta chấn động, nhất thời nghẹn lời.

“Chủ tử, đến giờ luyện công rồi.” Ta chuyển đề tài, một tay xách cổ áo sau của hắn lên, như xách một con mèo nhỏ không nghe lời, trực tiếp nhấc ra sân.

“Đừng mà, A Ẩn, ta mệt rồi...” Hắn yếu ớt kháng nghị, cả người treo trên người ta không chịu buông.

“Mệt cái gì mà mệt.” Ta đặt hắn xuống: “Ngươi mới luyện nửa canh giờ. Hơn nữa, nếu ngươi không mau mạnh lên, lần sau gặp thích khách ta không kịp cứu ngươi thì phải làm sao?”

“A Ẩn!” Hắn phồng má xông đến đánh ta, nắm đ.ấ.m mềm nhũn, giống như đang làm nũng.

Ta nghiêng người tránh đi, nhìn bộ hoa quyền tú cước (võ mèo cào) của hắn, cuối cùng vẫn mềm lòng, nhịn không được đích thân cầm tay dạy hắn.

Ta đỡ cổ tay hắn, sửa lại tư thế cho hắn: “Cổ tay nhấc cao thêm chút nữa, gót chân chạm đất, giữ vững trọng tâm.”

Hắn ngoan ngoãn làm theo, trên trán rịn ra mồ hôi mỏng, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt dưới ánh trăng rõ ràng vô cùng ôn hòa.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, tim như hẫng mất một nhịp.

Không đúng.

Quá không đúng rồi.

Ta đột ngột rút tay về, lùi lại một bước, giọng nói lạnh đi vài phần: “Hôm nay đến đây thôi, về nghỉ ngơi đi.”

“A Ẩn, ngươi sao vậy?” Hắn quay đầu lại, ánh mắt trong veo ngơ ngác: “Có phải ta làm không tốt chỗ nào không?”

“Không có.” Ta lắc đầu, giọng hơi khô khốc: “Ngươi rất tốt, chỉ là... ta có chút mệt.”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đột nhiên cười: “A Ẩn, mặt ngươi đỏ rồi.”

“Nói bậy.” Ta lạnh mặt, ánh mắt tránh sang góc mái hiên: “Trời đã khuya, chủ tử nên về phòng rồi.”

Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ta, trong mắt như ẩn chứa điều gì đó ta không thể hiểu được.

Ta tránh ánh mắt hắn, xoay người đi trước một bước.

Nhưng điều ta không biết là, ngay khoảnh khắc ta quay lưng, Tiêu Lâm nhếch môi nở một nụ cười cực kỳ nhạt, giống như một con hồ ly nhỏ gian kế đã thành.

Đêm khuya.

Ta theo lệ thường thủ đêm trên xà nhà.

Ánh trăng như nước, rải xuống sân, bóng cây lay động, tiếng côn trùng kêu khẽ.

Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng khóc nức nở bị chăn đè nén.

Ta nhẹ nhàng nhảy xuống.

Tiêu Lâm co quắp ở giữa giường, chăn đắp kín mít, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, lông mi ẩm ướt dính trên mí mắt, vai hơi run rẩy, giống như một con thú non bị bỏ rơi trong đêm lạnh.

“Chủ tử?” Ta khẽ hỏi.

Hắn giật mình mạnh mẽ, chậm rãi vén góc chăn lên, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn ta, giọt lệ lăn xuống, rơi trên gối, thấm thành một vệt đậm màu.

“A Ẩn...” Giọng hắn khàn khàn, mang theo tiếng khóc: “Ta mơ thấy mẫu phi... Người nói... nói người có lỗi với ta...”

“Đừng sợ.” Lòng ta mềm đi, thuận thế ngồi bên mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, động tác tuy vụng về nhưng dịu dàng, “Có ta đây.”

Hắn đột nhiên túm lấy tay ta, lực nắm lớn đến kinh người: “A Ẩn... Ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta chứ? Cho dù... ta trở nên mặt mày dữ tợn, cho dù thiên hạ đều ruồng bỏ ta, ngươi cũng sẽ ở lại sao?”

Ta khựng lại, nhìn đôi mắt chứa đầy bất an của hắn, cuối cùng khẽ nói: “Ừm. Ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.”

Kỳ thực, kẻ làm ám vệ như chúng ta, vốn dĩ không có hai chữ nghỉ hưu.

Sống là ám vệ, c.h.ế.t cũng là ám vệ, bởi vì ngươi biết quá nhiều bí mật, chủ tử sẽ không cho ngươi đi, cũng không dám cho ngươi đi.

Thế nhưng giờ phút này, ta lại không cảm thấy ủy khuất, chỉ cảm thấy... lồng n.g.ự.c nóng lên.

Hắn lúc này mới từ từ thả lỏng, hơi thở dần ổn định, mí mắt nặng trĩu khép lại, như thể cuối cùng cũng tìm thấy bến cảng yên giấc.

Ta không đứng dậy.

Ta ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn đang ngủ say.

Ánh trăng rơi trên đôi mày mắt hắn, phác họa ra đường nét mềm mại, khóe môi thường ngày luôn treo nụ cười ngây ngô, giờ phút này hơi trễ xuống, lại toát lên vài phần cô độc không hợp với tuổi tác.

Ta khẽ thở dài, đưa tay kéo chăn đắp kín cho hắn.

Đang định đứng lên, lại nghe hắn lơ mơ lầm bầm một câu, giọng nhẹ như mộng du: “A Ẩn... đừng bỏ ta lại...”

Bước chân ta khựng lại.

Lồng n.g.ự.c như bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Ta cũng là sau này mới nhận ra— ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết Thứ Nữ Khuynh Thành mà muội muội ta yêu thích nhất.

Cuốn sách đó, ta từng lật vài trang, vì không hứng thú nên không đọc tiếp.

 

back top