XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI LÀM ÁM VỆ, TA ĐƯỢC VƯƠNG GIA HẾT MỰC YÊU CHIỀU, SINH RA HAI BẢO BẢO

Chương 1

Đêm.

An Vương phủ, Đông viện.

Trên xà nhà, ta tĩnh lặng nằm rạp xuống như một chiếc lá rụng, y phục đen bao bọc thân thể, ngay cả hơi thở cũng hòa vào gió.

Cách chỗ ta ba trượng dưới chân, vị chủ tử ngu ngốc đến mức khiến người ta chỉ muốn đá một cước kia, đang nâng một khối ngọc bội, đối diện ánh nến nhìn ngó, khóe môi cong lên có thể treo cả bình dầu.

Ta nhịn không được đỡ trán.

Đứa nhỏ này, thật khiến người ta nhọc lòng.

Ta tên Nhiếp Ẩn, vốn dĩ là một sinh viên đại học bình thường tại thế kỷ hiện đại, phiền não lớn nhất trong đời chẳng qua là luận văn và kỳ thi.

Thế nhưng bất ngờ đã xảy ra, khi ta đang đi dạo trên phố thì bị một chiếc xe tải vi phạm đèn đỏ đ.â.m bay, lúc mở mắt lần nữa, ta lại trở thành kẻ đội sổ vừa đột tử trong trại ám vệ của Đại Ngụy vương triều.

Ta không muốn c.h.ế.t thêm lần nữa, vì vậy chỉ có thể tự thôi miên mình, khiến bản thân thích nghi với cuộc sống l.i.ế.m m.á.u đầu lưỡi dao, tiềm hành trong bóng tối.

Vận khí của ta rất tốt, cuối cùng cũng vượt qua, miễn cưỡng sống sót đến khi xuất trại.

Ta được phân phó cho Tiêu Lâm, người khi ấy vẫn còn là Tứ hoàng tử, làm ám vệ.

Hắn là một... tồn tại khiến ta đau đầu.

Tiêu Lâm cắt ngang hồi ức của ta, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống xà nhà nơi ta ẩn mình, giọng nói trong trẻo: “A Ẩn!”

Ta khẽ thở dài, từ trên xà nhà nhảy xuống, không tiếng động đáp đất, quỳ một gối: “Chủ tử có gì phân phó?”

“Đứng lên, đứng lên.” Hắn kéo ta dậy, lực tay không lớn, nhưng lại cố chấp vô cùng: “Ngươi cứ luôn quỳ như vậy, ta nhìn thấy đau lòng.”

Ta đứng thẳng dậy, không lộ dấu vết kéo ra nửa bước khoảng cách với hắn.

Hắn là chủ, ta là nô, thân phận có khác biệt, lễ nghi không thể bỏ.

Bài học đầu tiên của trại ám vệ, không phải là g.i.ế.c người, mà là nhận rõ thân phận của chính mình.

Những kẻ vượt giới hạn kia, sớm đã hóa thành một làn tro dưới đất vàng.

“Ngươi xem ngọc bội mới ta vừa có được này, có đẹp không?” Hắn giơ khối ngọc bội lên lắc lư trước mắt ta, đôi mắt lấp lánh.

Ta liếc mắt một cái, tim thắt lại.

“Chủ tử, đây là do Tam hoàng tử phái người tặng đến đi?”

Hắn cười hì hì gật đầu: “Đúng vậy, Tam ca nói đây là ngọc ấm Bắc Địch tiến cống, đeo sát thân vào mùa đông, có thể trừ hàn, còn có thể an thần.”

“Lần trước túi thơm hắn tặng, bên trong còn giấu Hàn Nha Tán thấy m.á.u phong hầu.” Ta lạnh lùng nói: “Ngươi quên rồi sao?”

“Ôi chao, lần đó là do hạ nhân sơ suất thôi mà.” Hắn bĩu môi, trông như một con ch.ó nhỏ bị giành mất kẹo: “Thế nhưng Tam ca hắn... cũng không phải cố ý.”

“Không phải cố ý?” Giọng ta lạnh đi vài phần: “Chủ tử, ngươi quên rồi sao? Khi đó ngươi sốt cao ba ngày, hôn mê bất tỉnh, nếu không phải ta kịp thời vận công bức độc ra ngoài, ngươi đã đi gặp mẫu phi ngươi dưới suối vàng rồi!”

Hắn ngây người, ánh mắt cuối cùng cũng tối đi một chút, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: “Nhưng giờ ta không phải đang khỏe mạnh sao? Hơn nữa Tam ca cũng đã xin lỗi, còn tặng nhiều thuốc bổ như vậy...”

“Thuốc bổ?” Ta cười lạnh: “Trong đống thuốc bổ kia còn trộn Nhuyễn Cân Tán , nếu không phải ta mỗi ngày đều thay ngươi thử thuốc, hiện giờ ngươi ngay cả đũa cũng không cầm vững!”

Hắn há miệng, cuối cùng không nói nên lời.

Ta đè nén lửa giận trong lòng, ngữ khí dịu lại đôi chút: “Chủ tử, ngươi là hoàng tử, không phải Bồ Tát. Lòng mềm là đức, nhưng lòng quá mềm, là họa.”

Hắn cúi đầu mân mê ngọc bội, lí nhí lầm bầm: “Nhưng bọn họ... dù sao cũng là huynh trưởng của ta...”

“Huyết thống, chưa bao giờ là lý do để tin tưởng.” Ta lạnh lùng nói: “Trong phủ này, kẻ duy nhất có thể tin, chỉ có chính ngươi.”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta: “Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ lừa ta sao?”

Ta khựng lại.

“Ta?” Ta nhíu mày: “Thuộc hạ lấy tính mạng thề, tuyệt đối không có hai lòng.”

“Ta không hỏi thuộc hạ.” Hắn tiến lại gần một bước, giọng nói nhẹ đi, nhưng lại đặc biệt rõ ràng: “Ta hỏi là— Nhiếp Ẩn, ngươi sẽ lừa ta sao?”

Tim ta chấn động, nhất thời lại có chút luống cuống.

Giọng điệu này, ánh mắt này... không giống với tên ngốc nghếch ngây thơ kia.

“Ta... sẽ không.” Ta khẽ nói.

 

back top