VÌ TIỀN TÔI GIẢ LÀM BETA, AI NGỜ LẠI MANG THAI CON CỦA NAM CHÍNH BỊ TUYỆT TỰ

Chương 6

Từ nhỏ, tôi đã biết mẹ tôi không yêu tôi.

Bà xé bài tập của tôi, cấm tôi học.

Không cho phép tôi có bạn bè.

Sau khi uống rượu lại càng đánh đập, lấy tôi ra làm nơi trút giận.

Khi tỉnh táo thì nhốt tôi vào tầng hầm tối đen, nhốt suốt cả đêm.

Cho đến khi bà mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, nằm trên giường chỉ còn thoi thóp một hơi, mới nói cho tôi biết sự thật.

Hóa ra tôi không phải con ruột của bà.

Bà là bạn gái cũ của cha ruột tôi, sau khi bị ông ta bỏ rơi thì nảy sinh lòng hận thù.

Đã đánh tráo tôi vừa mới sinh ra, với con ruột của bà ta.

Bà ta nuôi tôi, chẳng qua chỉ là để trả thù.

Đột nhiên biết được sự thật, tôi không khóc.

Ngược lại có một sự giải thoát lạnh lẽo.

Thì ra bà ta không yêu tôi, không phải vì tôi không đủ tốt.

Mà là bà ta quá tệ.

Sau này tôi dựa vào địa chỉ mẹ nuôi cho lúc lâm chung, tìm về.

Gặp được cái gọi là cha mẹ ruột.

Và bên cạnh họ đang đứng là thiếu niên đã thay thế thân phận của tôi hơn mười năm.

Tươi sáng, kiêu căng, được nuông chiều hết mực.

Mẹ tôi kéo tay tôi rơi nước mắt, nhưng lời nói ra lại sắc như dao:

“A Thần, năm đó đều là lỗi của người lớn… con đừng trách em trai con, nó là vô tội.”

Cha tôi lạnh nhạt nhìn tôi một cái.

“Sau này đây cũng là nhà của con, các con hãy sống hòa thuận với nhau.”

Em trai?

Tôi nhìn về phía sau.

Thiếu niên kia vẻ mặt khiêu khích nhìn tôi.

Ồ.

Con của người phụ nữ điên kia.

Kẻ cướp đã chiếm đoạt cuộc đời tôi.

 

 

Lúc tỉnh lại, ánh nắng ban mai đã xuyên qua rèm cửa.

Bùi Lăng Chu đang đứng cạnh giường mặc quần áo, lưng thẳng tắp.

Cảm xúc bị người thân ruồng bỏ trong mơ vẫn còn vương vấn trong lòng.

Tôi nhìn anh ta, cổ họng khô khốc.

Trong lòng do dự có nên nói cho anh ta biết tôi có thai không.

Dòng bình luận nói Bùi Lăng Chu bị tuyệt tự, nhưng sau khi tôi đi theo anh ta, bên cạnh tôi chưa từng có ai khác.

Tôi tuy tham tiền, nhưng ít ra cũng có đạo đức nghề nghiệp.

Mở miệng, vừa định lên tiếng.

Mấy dòng chữ đột nhiên lướt qua trước mắt:

【Nam phụ làm màu kia còn chưa chịu c.h.ế.t sao? Bạch nguyệt quang hôm nay về nước rồi đó!】

【Cậu ta tưởng tối qua là ấm áp sao? Cười chết, nam chính chẳng qua chỉ là nghe bạn thân nói thụ bảo sắp quay về, kỳ mẫn cảm đến sớm nên lấy cậu ta ra để phát tiết thôi!】

【Thụ bảo đi vòng quanh nước ngoài một vòng, mới phát hiện người mình yêu nhất vẫn là nam chính ~】

【Đồ thế thân biết điều chút đi, mau cút đi!】

Tôi nghẹn thở, nắm chặt tấm chăn.

Bùi Lăng Chu quay người lại, thấy tôi tỉnh, hơi nhướng mày.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Anh ta chỉnh lại cổ tay áo, đi đến bên giường kéo tôi dậy.

Đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Nhẹ nhàng đến mức khác hẳn với đêm qua.

“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi có một cuộc hẹn, không về ăn cơm với cậu được.”

Tim tôi hoàn toàn chùng xuống.

Dòng bình luận nói, bạch nguyệt quang của anh ta đã trở về.

Anh ta nói, tối nay anh ta không về.

Vậy… những dòng bình luận tôi thấy mấy ngày nay đều là thật sao?

Tôi chỉ là một người thế thân, một vật thay thế dùng để an ủi khi người chính vắng mặt.

Đợi người kia trở về, tôi sẽ trở thành hòn đá cản đường, chất xúc tác trong tình cảm của họ.

Cuối cùng bị vứt bỏ như cỏ rác, bị đưa vào bệnh viện tâm thần cho đến khi phát điên?

Đây là cái kịch bản ngược luyến m.á.u chó gì vậy?!

Tôi nhắm mắt lại, đè nén cơn đau thắt đang cuộn trào trong lồng ngực.

Nhưng không ngờ Bùi Lăng Chu đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại.

“Tối nay nếu cậu không có việc gì, thì đi cùng tôi.”

Bùi Lăng Chu không cho tôi cơ hội từ chối.

Buổi chiều, thư ký đã gửi đến nhà một bộ vest may đo cao cấp.

Tôi nhìn bộ vest ngẩn người.

Đây là màn kịch gì? Đi gặp bạch nguyệt quang còn phải dắt theo chim hoàng yến?

Lúc này Bùi Lăng Chu gọi điện thoại đến.

“Đã nhận được lễ phục chưa?”

“Thử xem có vừa không.”

“Tối nay nhớ đeo chiếc đồng hồ tôi tặng cậu.”

Tôi do dự vừa định từ chối.

Bùi Lăng Chu lại tiếp tục mở lời:

“Tối nay đưa cậu đi gặp một người rất quan trọng.”

Tôi sững sờ, còn chưa kịp trả lời.

Trước mắt lại lướt qua dòng bình luận:

【Nam chính vì chọc tức bạch nguyệt quang quả là phí hết tâm tư mà ~】

【Cố ý dẫn thế thân ra mắt, để bạch nguyệt quang ghen.】

【Nam phụ còn ngốc nghếch tưởng mình được coi trọng, cười chết, chẳng qua chỉ là công cụ để nam chính theo đuổi vợ thôi!】

Tôi kéo khóe môi.

Thì ra là vậy.

“Được.”

Tôi khẽ đáp lại qua điện thoại.

Cũng tốt.

Tôi muốn tận mắt xem.

Người khiến anh ta ngày đêm tơ tưởng, rốt cuộc là trông như thế nào.

 

 

back top