Đêm khuya.
Lúc Bùi Lăng Chu trở về, tôi đã nằm xuống.
Nhưng anh ta không cho phép tôi ngủ, một tay kéo tôi dậy, tự tay cởi đồ ngủ của tôi.
Tôi theo bản năng bảo vệ bụng dưới, khẽ kháng cự.
“Bùi Lăng Chu, tối nay tôi không muốn…”
Anh ta cúi đầu, răng nanh chạm vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng:
“Gọi tôi là gì?”
Mùi Pheromone gỗ tuyết tùng nồng đậm ngay lập tức bao bọc lấy tôi.
Sắc lạnh, mạnh mẽ.
Khiến toàn thân tôi mềm nhũn.
Tôi cắn môi, cố gắng hết sức kìm nén sự run rẩy theo bản năng của Omega.
Giả vờ rằng mùi đó không khác gì nước xịt phòng.
Nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát mà mềm nhũn ra.
Hai tay bị anh ta ấn trên đỉnh đầu, gần như không thở nổi.
Sợ anh ta mất kiểm soát, tôi chỉ đành dịu giọng xin tha:
“Ông xã… anh trai…”
“Tối nay tôi thực sự mệt, có thể không…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, nụ hôn không chút do dự rơi xuống.
Như một con thú hoang mất kiểm soát, để lại dấu vết trên từng tấc da thịt của tôi.
Đầu ngón tay xoa đi những vệt ẩm ướt nơi khóe mắt tôi.
Anh ta giam cầm tôi, người đã ướt đẫm mồ hôi, trong vòng tay, nhưng động tác lại không dừng lại.
“Cậu nằm yên là được.”
“Tôi tự mình làm.”
Tôi bị anh ta va chạm đến mức mất hết sức lực, chỉ có thể mặc kệ anh ta đòi hỏi.
Trong lòng lại thầm mắng.
Bùi Lăng Chu trong kỳ mẫn cảm, đơn giản là một con ch.ó điên!
Không biết vì sao, tối nay anh ta đặc biệt hung hãn.
Tôi ôm chặt lấy eo anh ta, như thể nắm lấy một khúc gỗ trôi.
Nhịn rồi lại nhịn, vẫn run giọng hỏi:
“Sau này anh có vì người khác mà không cần tôi nữa không?”
Bùi Lăng Chu dừng động tác, cau mày:
“Đương nhiên là không.”
Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của anh ta.
Tôi chợt mở miệng, cắn mạnh vào vai anh ta. Răng nanh cắm sâu vào da thịt, mùi m.á.u tanh lan tỏa trong khoang miệng.
“Vậy thì tốt…”
Tôi cười khổ kéo khóe môi.
Nhưng không sao.
Cho dù có ngày anh đổi ý, tôi cũng sẽ không đau lòng.
Dù sao ngay cả cha mẹ ruột cũng chưa từng chọn tôi.
