Cố Tuy Yến đã 27 tuổi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói một cách thẳng thừng như vậy.
Anh hít sâu một hơi, trước tiên bật đèn nhỏ ở đầu giường, sau đó ôm bé Ngoan Ngoãn đặt sang một bên: “Nhan Tự.”
Nhan Tự chống hai tay lên n.g.ự.c anh, khẽ “Ừm” một tiếng, cố tình kéo dài âm cuối ra.
“Ai dạy em làm như vậy?” Cố Tuy Yến ngồi dậy, đỡ thắt lưng Nhan Tự để cậu không bị ngã.
Nhan Tự nhân cơ hội buông tay, nghiêng đầu: “Không được sao?”
“Anh nói rồi, trước tiên đăng ký kết hôn đã.” Cố Tuy Yến vỗ nhẹ lưng Nhan Tự, “Xuống đi, suýt chút nữa thì bị em đè ch.ết rồi.”
Nhan Tự nhíu mũi lại, vẻ mặt không cam lòng lăn sang một bên, sau đó quỳ gối trên giường, ngay cả những sợi tóc cũng toát lên vẻ uỷ khuất.
Cố Tuy Yến không hề bị vẻ này của cậu làm xiêu lòng. Anh đứng dậy, bật đèn lớn: “Ai dạy?”
“Ba mẹ.” Nhan Tự nhìn về phía phòng ngủ của mình, “Họ nhắn tin trên điện thoại.”
Cố Tuy Yến cười khẩy một tiếng, nhanh chóng gật đầu, sải bước lấy điện thoại của Nhan Tự. Cậu cũng rất hợp tác mở khóa, tất cả tin nhắn bên trong đều lộ ra không hề nghi ngờ.
Anh lướt nhanh qua, trực tiếp đặt tin nhắn thành chế độ miễn làm phiền. Hiện tại chưa cần phải xé toạc mặt.
“Sau này tin nhắn của họ không cần để ý, có chuyện gì anh sẽ xử lý.” Cố Tuy Yến đứng trước mặt Nhan Tự, nhìn cậu cúi đầu như một con chim cút, giấu đi đôi mắt không biết đang nghĩ gì. Anh khẽ thở ra. “Anh biết em đang nghĩ gì, muốn anh giúp em xử lý nhà họ Nhan. Anh có quyền thế, chuyện này rất dễ dàng làm được.”
Nhan Tự vẫn cúi đầu. Ngay sau đó Cố Tuy Yến bảo cậu ngẩng đầu lên. Cậu dừng lại hai giây mới chịu ngước mắt nhìn anh.
“Nhưng đây là chuyện của em. Anh có thể dạy em cách xử lý những việc này, quan trọng nhất là em phải học cách phản kháng, chứ không phải giấu những việc nhỏ vụng về này.”
Cố Tuy Yến vừa dứt lời, Nhan Tự quay đầu đi, đuôi mắt ửng đỏ. Không biết là vì tủi thân hay là do cố nén một cái ngáp mà sinh ra phản ứng sinh lý.
“Về phòng ngủ đi.” Cố Tuy Yến xoa eo, nhìn một người một mèo cùng ngồi trước mặt mình, muốn nổi giận cũng không thể nào.
Nhan Tự căn bản không khóc, cậu chỉ là mệt mỏi, nhưng không thể cứ thế mà đi được. Cậu giơ ngón tay chỉ vào bé Ngoan Ngoãn bên cạnh: “Nó cứ quấn lấy tôi.”
“...Vậy anh không có cách nào rồi. Hay là em ngủ cùng phòng với anh đi.” Cố Tuy Yến hào phóng vén chăn lên, thậm chí còn làm động tác mời mọc. “Anh không ngại.”
Nhan Tự mím môi, suy nghĩ vài giây rồi lập tức xuống giường xỏ giày, tay cũng không quên với lấy điện thoại.
Ngoan Ngoãn vừa thấy người đi cũng lập tức nhảy xuống theo. Cố Tuy Yến đứng trong phòng vẫn có thể nghe thấy giọng Nhan Tự cảnh cáo nhỏ giọng: “Đồ mèo thối, không được đi theo tôi!”
Nhưng Cố Tuy Yến đợi nửa ngày cũng không thấy Ngoan Ngoãn chạy vào phòng mình. Anh khép hờ cửa phòng, đề phòng đối phương lại chạy tới.
Cố Tuy Yến chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ rồi nằm xuống giường. May mắn là không có người và mèo nào đột ngột đè lên người anh. Anh không bị chứng mất ngủ, đêm nay chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.
Nhan Tự tuổi còn nhỏ, khi bé bị ngược đãi, thể chất phát triển không tốt lắm, cao 1m75 đã là đáng kể. Cậu không có việc gì thì thích ngủ. Giấc này cậu ngủ thẳng đến hơn 9 giờ sáng mới tỉnh.
Bé mèo nhỏ đã sớm xuống lầu ăn cơm. Trong phòng Nhan Tự đã có sẵn một bộ quần áo phối hợp. Chắc là Cố Tuy Yến đã đặt vào buổi sáng. Cho đến giờ Nhan Tự vẫn chưa phát hiện dấu vết sinh hoạt của người thứ ba nào ở đây.
Có lẽ Cố Tuy Yến có chứng sạch sẽ quá mức, không chấp nhận được người khác.
Nhan Tự nhanh chóng thay quần áo mới. Bộ đồ này rất đơn giản: áo len trắng và quần đen, nhưng phom dáng đẹp, mặc lên người cậu vừa ấm áp vừa đẹp mắt. Nhan Tự đánh giá một chút thấy không có vấn đề gì, rửa mặt đánh răng xong liền xuống lầu.
Cố Tuy Yến canh chuẩn thời điểm Nhan Tự xuống lầu. Cậu vừa bước xuống, anh vừa bưng bữa sáng ra: “Lại đây ăn cơm.”
“Vâng.”
Nhan Tự kéo ghế ra. Vừa định bưng bát cháo lên ăn thì Cố Tuy Yến đã đặt một ly sữa bò bên cạnh cậu. Cậu lập tức nhíu mày: “Tôi không uống... Ưm?”
Tất cả lời nói của cậu đều bị Cố Tuy Yến chặn lại. Đối phương không biết lấy thứ gì ra bôi lên mặt cậu. Cậu giãy giụa nhưng không thành công.
“Đây là kem dưỡng ẩm, bôi một chút phòng ngừa bị gió thổi đau mặt.” Cố Tuy Yến chỉ vào ly sữa bò trên bàn. “Bắt buộc phải uống hết.”
Trên mặt Nhan Tự lộ ra vẻ không muốn, cậu quyết định phản kháng: “Tôi không thích uống.”
“Không được kén ăn, đã gầy thành như vậy rồi.” Cố Tuy Yến ngồi đối diện Nhan Tự, bóc cho cậu một quả trứng gà. “Nếu em không uống, hôm nay anh sẽ đi tìm thầy Đông y kê thuốc cho em điều trị.”
Nhan Tự im lặng: “...”
Cậu phản kháng thất bại.
Nhan Tự ngoan ngoãn ăn hết cháo, sau đó cầm trứng gà lên ăn. Tay kia của cậu từ từ đẩy ly sữa bò về phía mép bàn. Cậu không thích uống sữa bò nguyên chất, mùi vị rất kỳ lạ.
“Nhan Tự.”
Cố Tuy Yến đột nhiên lên tiếng. Tay cậu khựng lại, ngước mắt lên vẻ mặt đầy ngoan ngoãn: “Sao vậy?”
Đối phương không trả lời. Cố Tuy Yến trực tiếp đứng dậy tìm một chiếc cốc nhựa, đổ sữa bò vào đó: “Nếu làm đổ sẽ phải uống hai ly.”
Nhan Tự khẽ mở miệng, mím chặt môi không nói lời nào. Đây hoàn toàn là chủ nghĩa cường đạo!
Nhưng cuối cùng Nhan Tự vẫn uống hết. Bát đũa buổi sáng cũng là do Cố Tuy Yến tự mình rửa.
“Cố tổng, trong nhà không có người giúp việc sao?” Nhan Tự đứng cạnh cửa bếp, nhìn Cố Tuy Yến bận rộn.
Cố Tuy Yến không ngẩng đầu, động tác rất nhanh nhẹn: “Không có, chỉ thỉnh thoảng quá bận mới thuê người đến dọn dẹp thôi.”
Anh lau khô tay, cởi tạp dề treo lên: “Đi thôi, đi đăng ký kết hôn.”
“Tôi cần mang theo gì không?”
“Hộ khẩu của em nhà họ Nhan đã chuyển ra rồi, hiện tại chứng minh thư và sổ hộ khẩu đều ở chỗ anh. Em chỉ cần đi là được.”
Cố Tuy Yến đeo một chiếc túi nhỏ sau lưng, hai bên hông đựng bình nước: “Đi thôi.”
Nhan Tự cười hừ một tiếng: “Vậy lỡ Cố tổng bán tôi đi thì sao?”
“Bán em đi tôi còn phải tốn tiền mua lại, thiệt nhiều hơn lợi lỗ vốn rồi.” Cố Tuy Yến bước tới nắm nhẹ cổ tay Nhan Tự. “Nhanh lên đi, để tránh lát nữa đông người.”
Hai người lái xe đến Cục Dân Chính. May mắn hôm nay không quá đông. Trong lúc xếp hàng, Cố Tuy Yến còn chỉnh sửa tóc cho Nhan Tự.
Nhan Tự muốn tránh nhưng lại nhịn xuống, cậu dùng lời nói biểu đạt tâm trạng: “Đừng động.”
“Tóc em có vẻ quá dài, không che mắt sao?”
“Như vậy trông mới đẹp.” Nhan Tự sờ tóc mình, không cho Cố Tuy Yến chạm vào nữa.
Tốc độ làm giấy kết hôn không chậm. Họ lần lượt điền thủ tục. Đợi đến khi lấy ra cuốn sổ màu đỏ, Cố Tuy Yến thu luôn giấy đăng ký kết hôn.
Tay Nhan Tự đang giơ điện thoại chụp ảnh còn định hình giữa không trung: “...”
“Cố tổng.” Nhan Tự hít sâu, nói khẽ: “Tôi muốn chụp một bức ảnh cho bạn tôi.”
“Về nhà chụp.” Cố Tuy Yến mở cửa xe. Đột nhiên anh lại nhớ ra điều gì đó, dừng lại một chút. “Hiện tại em phải đổi cách xưng hô. ‘Cố tổng’ quá xa lạ, lát nữa lên chương trình nhìn là biết giả ngay.”
“Nhưng vốn dĩ chúng ta là giả mà.” Nhan Tự thắt dây an toàn, quay đầu chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười: “Không phải sao?”
“Giả quá thì không thú vị.” Cố Tuy Yến căn bản không bị Nhan Tự ảnh hưởng. “Đổi cách xưng hô.”
Nhan Tự nghĩ nghĩ, rũ mắt lẩm bẩm. Gọi gì cũng không tốt, gọi Ông xã đương nhiên là không thể.
Cố Tuy Yến lớn hơn cậu tám tuổi mà.
“Cố Thúc thì sao?” Lần này Nhan Tự nói thật, cậu mong chờ nhìn Cố Tuy Yến.
