TƯỞNG LÀ LIÊN HÔN CHÍNH TRỊ, KHÔNG NGỜ ĐƯỢC CƯNG NHƯ BẢO BỐI

Chương 2

Nhan Tự rất ít tiếp xúc với chó mèo, vì Nhan Bỉnh không thích, cậu thường chỉ nhìn thoáng qua rồi đi.

“Con mèo này tên gì?” Nhan Tự đẩy vali hành lý lùi lại, cơ thể không ngừng nghiêng về sau, phòng ngừa bị mèo chạm vào.

Cố Tuy Yến ngừng động tác đang làm, anh nhanh chóng liếc nhìn Nhan Tự: “Tên là Ngoan Ngoãn.”

Nhan Tự “À” một tiếng, thần sắc khẽ biến: “Cũng rất hay. Tôi lên trước đây.”

“Ừm.”

Nhan Tự nói xong thì xách vali hành lý đi lên trên. Đồ đạc của cậu không nhiều, cũng không nặng, rất dễ dàng leo lên.

Phòng ngủ Cố Tuy Yến chuẩn bị cho cậu hướng rất tốt, không gian cũng rất lớn. Nhan Tự tùy ý dạo một vòng. Những đồ tốt cần thiết đều có, đỡ phải cậu cảm thấy phiền phức.

“Giường còn rất mềm nữa chứ, muốn ngủ một giấc quá.” Nhan Tự sờ sờ đệm, cậu hài lòng nhướng mày, sau đó mở vali hành lý, tự mình đi vào phòng tắm.

Cậu thật sự rất sợ nóng. Vốn dĩ muốn giả vờ ngoan ngoãn yếu đuối trước mặt Cố Tuy Yến, ai ngờ vừa lên xe đã bị phát hiện.

Nhan Tự nhanh chóng cởi quần áo, xác nhận bồn tắm sạch sẽ xong liền xả nước ấm tắm. Khi cậu ngâm mình trong nước ấm không khỏi cảm thán: “Thoải mái quá!”

Cố Tuy Yến rất có tiền, giàu đến mức ai cũng biết. Nhan Tự ghé vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại lầm bầm: “Cũng không biết có thể ném cho mình mấy cái tài nguyên không.”

Như vậy cậu sẽ không còn là diễn viên nhỏ tuyến mười tám nữa!

Nhan Tự tắm rất lâu. Khi Cố Tuy Yến làm xong bữa tối, cậu vẫn chưa ra. Anh bế mèo Ngoan Ngoãn lên, vừa vuốt mèo vừa đi lên: “Nhan Tự.”

Cố Tuy Yến gõ cửa phòng: “Tắm xong chưa? Xuống ăn cơm.”

Không ai trả lời. Cố Tuy Yến đợi thêm vài giây, sau đó cảm thấy không ổn lắm, liền trực tiếp đẩy cửa phòng ra. Ai ngờ Nhan Tự cũng vừa lúc bước ra khỏi phòng tắm ngay khoảnh khắc đó. Trên người cậu chỉ mặc áo trên và quần lót, bọt nước trên người còn chưa lau khô, dính vào da thịt cậu, càng thêm vài phần kiều diễm.

“Anh... Cố tổng.” Lời nói đến miệng Nhan Tự đổi cách gọi. Cậu đứng yên tại chỗ, tay lặng lẽ kéo quần áo xuống: “Có chuyện gì sao?”

“Thấy em lâu quá không ra, nên đi lên xem thử.” Ánh mắt Cố Tuy Yến tránh đi chỗ khác. Chẳng qua cổ áo Nhan Tự cũng kéo rất thấp, không biết cậu tìm những bộ quần áo này ở đâu.

“Tôi còn tưởng Cố tổng có ý đồ gì cơ.”

Nhan Tự chớp mắt. Cậu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại mang theo sự cảnh giác nhìn Cố Tuy Yến. Đối phương đặt mèo xuống, sau đó bước về phía trước một bước.

“Cố tổng!”

Nhan Tự lập tức lùi về sau, cậu nhíu mày, cơ thể dán vào tường: “Tôi...”

“Trướng tiên đi đăng ký kết hôn—” Cố Tuy Yến dừng bước, anh nhìn Nhan Tự, giọng điệu rất nhẹ: “—xong xuôi việc trước rồi mới tính đến chuyện sau.”

Nhan Tự sửng sờ, nhưng giây tiếp theo Cố Tuy Yến nhếch môi, nhanh chóng bước ra ngoài. Cậu cũng lập tức phản ứng lại: Cố Tuy Yến rõ ràng đang trêu chọc cậu.

Quả nhiên không phải là người tốt gì!

Nhan Tự không ở lại lâu, mặc quần áo xong liền đi xuống lầu. Trong nhà lắp đặt hệ thống điều hòa nhiệt độ ổn định, hoàn toàn không sợ bị lạnh.

“Đi rửa tay, đũa và bát đã chuẩn bị sẵn rồi.” Cố Tuy Yến đã kéo ghế ngồi vào bàn trước, không thèm liếc nhìn Nhan Tự lấy một cái.

Nhan Tự cũng không để ý những chi tiết nhỏ này. Tóc cậu vẫn chưa khô hoàn toàn, những sợi tóc ướt sũng, nước đọng thành giọt trên vai. Khi cậu bước vào bếp rửa tay, bé Ngoan Ngoãn lại bắt đầu lẽo đẽo theo sau. Cậu lắc tay, cúi người tinh nghịch hất nước vào mặt con mèo nhỏ.

“Tóc em chưa sấy khô à?”

Cố Tuy Yến nhìn Nhan Tự ngồi đối diện, khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại ở vệt nước trên vai cậu: “Lần sau phải sấy khô tóc rồi mới ra, nếu không sẽ đau đầu.”

Nhan Tự cầm đũa lên, ngước mắt, nghiêng đầu nhẹ. Vừa định nói gì đó thì Cố Tuy Yến đã nhanh hơn một bước: “Đây là quy tắc của Cố gia.”

Hay cho câu "quy tắc của Cố gia" —

“Không hổ là Cố tổng, suy xét thật toàn diện.” Nhan Tự cười toe toét, thần sắc không hề lộ ra ý phản kháng, chỉ là lúc cúi đầu ăn cơm, cậu mới bĩu môi một cái.

“Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, ngày kia cùng anh tham gia một show thực tế về hôn nhân.” Cố Tuy Yến nói rất thản nhiên, còn cực kỳ tự nhiên múc cho Nhan Tự một chén canh. “Anh đã xem lịch trình của em, em có thời gian rảnh.”

Nhan Tự ngẩng đầu, mắt đầy vẻ hoang mang: “Hôn nhân? Nhưng chúng ta không phải là giả sao?”

Cậu không hiểu vì sao Cố Tuy Yến muốn kết hôn với mình, nhưng biết rằng đi theo đối phương chắc chắn sẽ có lợi.

“Là giả, hơn nữa cả thế giới đều biết chúng ta là giả mà.”

Nhan Tự bừng tỉnh. Họ là hôn nhân hợp đồng, không có tình yêu là chuyện bình thường, cũng không sợ bị bại lộ.

Chuyện của tổng tài cậu không hiểu, chỉ cần làm theo là được.

Cố Tuy Yến thấy Nhan Tự tiếp nhận rất tốt, anh khẽ cuộn ngón tay, ngước mắt lên: “Nếu có một số hành động thân mật, em có thể chấp nhận không?”

“Ví dụ như?” Nhan Tự húp một ngụm canh, không ngờ tay nghề của Cố Tuy Yến lại khá tốt.

“Ôm, hôn môi.” Cố Tuy Yến vừa nói vừa quan sát Nhan Tự, nhận thấy đối phương dường như không hề bận tâm.

Nhan Tự đặt đũa xuống, cậu đã ăn no.

“Còn gì nữa không?”

Những chuyện này trong phạm vi nghĩa vụ đều có thể chấp nhận được.

Cố Tuy Yến dừng lại hai giây mới mở lời: “Và... lên giường.”

Nhan Tự “À” một tiếng, cơ thể dựa về phía sau, ngón tay vuốt nhẹ tóc mình: “Cũng được luôn.”

“Thật sao?” Cố Tuy Yến cười một tiếng đầy ẩn ý, rồi nhảy vọt qua chủ đề này. “Em chỉ ăn có nhiêu đó thôi sao?”

“Ăn no rồi.” Nhan Tự nhíu mày, “Ăn đủ rồi.”

“Em ăn ít như vậy còn không bằng bé Ngoan Ngoãn ăn nhiều hơn.” Giọng Cố Tuy Yến hơi nặng. “Em quá gầy.”

Nhan Tự chỉ vào con mèo nhỏ trên ghế sofa, ánh mắt vô tội: “Là nó ăn quá nhiều.”

Cố Tuy Yến: “...”

Con mèo nhỏ có lỗi gì cơ chứ?

Nhan Tự căn bản không muốn bàn cãi thêm, chỉ có người xấu mới quản mấy chuyện này. Cậu muốn lên lầu để tránh nguy hiểm.

Cố Tuy Yến nhìn Nhan Tự bước nhanh lên lầu, bật cười một tiếng, đứng dậy thêm thức ăn cho bé Ngoan Ngoãn. Anh thì thầm: “Hắn không ăn thì con ăn.”

*

Nhan Tự lên lầu là ngủ luôn. Cậu có rất ít bạn bè, chỉ có một người cũng đang trong tình cảnh đáng thương như cậu, hiện tại còn đang trong quá trình bỏ trốn, Nhan Tự không muốn quấy rầy cậu ấy, dứt khoát ngủ một giấc.

Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, trời đã hoàn toàn tối đen, và trên giường cậu có thêm một vị khách không mời đang cuộn tròn ngủ: con mèo.

Tóc Nhan Tự ngủ hơi rối, cậu lờ đờ nhìn chằm chằm con mèo nhỏ trên giường, nói nhỏ: “Tôi bị dị ứng lông mèo, mau xuống khỏi giường tôi ngay!”

Ngoan Ngoãn căn bản không thèm phản ứng, quay người lại ngủ tiếp.

“Con mèo hư đốn.” Nhan Tự lẩm bẩm một câu. Cơm tối Cố Tuy Yến làm khá sớm, hơn 5 giờ đã ăn xong. Hiện tại cậu tỉnh dậy cũng chỉ mới hơn 9 giờ. Vừa mở điện thoại, cậu thấy tin nhắn từ nhà họ Nhan: 【 Nhớ phải ổn định Cố tổng, nắm chắc cơ hội. 】

“Ồ.”

Nhan Tự không trả lời, ném điện thoại xuống, sau đó vuốt tóc, rồi trực tiếp cởi quần áo, chỉ để lại quần lót, sau đó mang dép lê đi ra ngoài. Ngoan Ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vài giây rồi cũng nhảy xuống theo sau.

Trong phòng ngủ chính bên cạnh, Cố Tuy Yến vừa xử lý xong công việc, chuẩn bị đi ngủ. Đèn vừa tắt thì anh nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Anh vừa định đứng dậy bật đèn thì cơ thể đã bị đối phương trực tiếp đè chặt. Anh khẽ "Hừm" một tiếng bực bội, còn chưa kịp nói chuyện đã bị một viên đạn pháo nhỏ khác đè lên.

Hô hấp Cố Tuy Yến run lên. Một người và một mèo, sợ là muốn đè c.h.ế.t anh.

Anh giơ tay vịn lấy eo Nhan Tự, thật sự không thể hiểu hành động của cậu: “Em muốn làm gì?”

Nhan Tự khẽ "Hừ" một tiếng, khóa ngồi trên người Cố Tuy Yến, cố tình đè thấp giọng:

“Tôi muốn 'ăn' anh ngay bây giờ.”

 

 

back top