Trận thi đấu này nhanh chóng kết thúc. Năm phút trôi qua rất nhanh, Nhan Tự ở phút cuối cùng đã làm rớt không ít bóng của những người khác. Đến lúc đếm số lượng bóng, họ lại một lần nữa giành được hạng nhất.
“Hạng nhất rồi.” Tiếng reo hò của Nhan Tự rất nhỏ. Cậu thở dốc khi bước xuống khỏi lưng Cố Tuy Yến, sắc mặt cũng không tính là tốt lắm. “Ca ca, tối nay có thể ngủ ngon rồi.”
Cố Tuy Yến rũ mắt nhìn khuôn mặt Nhan Tự. Ánh mắt Nhan Tự rất sáng, đây là thật sự vui vẻ, nhưng tần suất thở ra của cậu rất thường xuyên... dường như không thoải mái.
“Sau cơm tối còn hoạt động gì không?” Cố Tuy Yến che mic đi đến trước mặt tổ đạo diễn: “Bây giờ có thể đi được chưa?”
Địa vị của Cố Tuy Yến là lớn nhất ở đây, lời anh nói tổ chương trình đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
“Có chuyện gì vậy Cố tổng?”
“Nhan Tự không khỏe lắm, chúng tôi đi về trước.” Cố Tuy Yến rũ mắt, nhìn chằm chằm tổ chương trình với ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Tổ chương trình nghĩ một lát rồi đồng ý: “Vâng, vậy chúng tôi sẽ đưa cơm tối qua cho ngài.”
“Ừm.”
Cố Tuy Yến xoay người rời đi, cực kỳ thuận tay tháo mic của Nhan Tự xuống: “Chúng ta về nghỉ ngơi trước.”
“À?” Nhan Tự đang trò chuyện với Độ Âm, nghe vậy cũng ngẩn ra: “Bây giờ sao?”
Cố Tuy Yến “Ừm” một tiếng: “Xin lỗi, tôi có một số việc cần xử lý, nên đưa Nhan Tự về trước.”
“À, không sao không sao.” Thịnh Nhạc vẫy tay, còn đi lên trước hai bước. Những người khác cũng lập tức trả lời.
Tính tình Cố Tuy Yến có chút kiêu ngạo. Anh nắm tay Nhan Tự xoay người bước đi, không lãng phí thời gian.
Tổ chương trình cấp xe cho họ, trực tiếp lái xe về nơi ở đã được phân phối.
“Cố tổng.” Nhan Tự bị Cố Tuy Yến nắm, lòng bàn tay cậu đổ cả mồ hôi. “Sao vậy?”
Cố Tuy Yến dừng bước, anh hỏi ngược lại: “Là theo không kịp sao?”
Nhan Tự lắc đầu, cậu rút tay ra, hai tay chắp sau lưng đan vào nhau: “Em còn chưa ăn cơm, em đói.”
Cố Tuy Yến không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Nhan Tự.
Đây là bạo lực lạnh, bạo lực lạnh đáng ghét nhất!
Nhan Tự gục mặt: “Cơ thể em không thoải mái, nhưng chưa đến nỗi muốn ngã quỵ.”
“Muốn ôm không?” Cố Tuy Yến dang hai tay. Không thể không nói Nhan Tự thật sự mang đến cho anh những "kinh ngạc". Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã để lộ bao nhiêu chuyện, và còn giấu bao nhiêu chuyện nữa?
Nhan Tự dùng hai tay che chắn cơ thể, cậu lắc đầu: “Không muốn không muốn, về nhà trước đi.”
Cố Tuy Yến cũng không đùa cậu nữa. Tổ chương trình đã định vị, họ trực tiếp lái xe trở về, quãng đường cũng không xa, chỉ mười phút.
“Oa ồ.” Nhan Tự xuống xe thấy căn phòng lớn của mình, trong mắt không giấu được nụ cười. “Thật xinh đẹp.”
Đây cũng là một tiểu biệt thự độc lập, nhưng khác với căn nhà trước đó là giờ phút này biệt thự đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trông vô cùng đẹp mắt, ngay cả lối đi rải sỏi cũng được gắn đèn nhỏ.
Cố Tuy Yến nghiêng đầu nhìn Nhan Tự, lại nhìn phong cách trang trí của biệt thự. Anh vỗ vỗ lưng Nhan Tự: “Vào nhà trước đi.”
Nhan Tự gật đầu. Cửa biệt thự đẩy liền mở, bên trong có hơi ấm. Cậu vừa bước vào đã bắt đầu ho khan, ho mãi không ngừng.
“Bị cảm à?” Mu bàn tay Cố Tuy Yến dán lên trán Nhan Tự, nhiệt độ cơ thể cậu bình thường. “Không thoải mái chỗ nào sao?”
“Anh thấy sắc mặt em thật sự không tốt, cảm lạnh hay là...”
Nhan Tự kéo tay Cố Tuy Yến xuống. Cậu tìm thấy căn phòng mà tổ chương trình chuẩn bị cho họ, cởi áo khoác ra rồi nằm thẳng tắp trên giường. Giọng cậu có chút buồn: “Em không cảm lạnh, chỉ là bệnh cũ thôi.”
Cố Tuy Yến ngồi bên cạnh cậu, kéo vạt áo cho cậu: “Hen suyễn à?”
“Không phải.” Nhan Tự cảm thấy buồn cười. Cậu ngồi dậy, lại cảm thấy không thoải mái, mở miệng hỏi: “Có thể dựa vào người anh không?”
“Có thể.”
Nhan Tự được cho phép liền nghiêng người dựa vào Cố Tuy Yến. Cậu thở dài một tiếng, tự trấn an mình: “Mỗi khi tâm trạng em kích động hoặc vận động quá nhiều em dễ dàng thấy không khỏe. Đó chỉ là tác dụng tâm lý, cơ thể không có bệnh tật gì.”
“Do tâm lý à?” Cố Tuy Yến xoay người để Nhan Tự dựa vào lòng mình. Anh nhìn trạng thái Nhan Tự hiện tại, cơn ho đã đỡ hơn một chút, khóe mắt đều là nước mắt sinh lý. Anh vuốt ve mặt Nhan Tự: “Vì sao lại như vậy?”
“Không muốn nói.” Nhan Tự nắm lấy tay Cố Tuy Yến, lau nước mắt trên mặt lên tay anh. “Em đói quá.”
Cố Tuy Yến bất đắc dĩ cười: “Đi thôi, xuống dưới xem tổ chương trình đã đưa cơm đến chưa?”
“Được!”
“Anh nói chúng ta cứ thế rời đi, khán giả có không vui không?”
“Vậy thì không còn cách nào, ai bảo anh là nhà tư bản xấu xa chứ.”
Nhan Tự cười khúc khích: “Nêu quay được, câu nói này của anh mà bị tung ra ngoài thì sẽ bị mắng đấy.”
“Vậy em sẽ giúp anh che giấu chứ?” Cố Tuy Yến múc cơm cho cậu, anh nghiêng đầu, nhướng mày.
Nhan Tự hừ hai tiếng: “Trả phí bịt miệng đi.”
Hai người ngồi trước bàn tự nhiên trò chuyện, còn ở hiện trường bên kia, Nhan Bỉnh đang ngồi trước bàn ăn, thần sắc mơ hồ nhìn tin nhắn trên điện thoại di động. Hắn nhếch môi, khẽ cười một tiếng.
Nhan Tự, làm sao cậu xứng đứng cùng Cố Tuy Yến chứ?
Nhan Tự ăn cơm xongthì muốn ngủ, để lại Cố Tuy Yến một mình thu dọn tàn cuộc. Vì ban ngày Nhan Tự ngủ quá nhiều, Cố Tuy Yến không cho cậu ngủ quá sớm, đề phòng nửa đêm lại tỉnh giấc.
“Em có chơi trò chơi không?” Cố Tuy Yến dọn dẹp đơn giản trên bàn xong, cảm thấy nhìn ổn rồi mới đứng dậy đi đến sau lưng Nhan Tự. Đầu ngón tay anh móc nhẹ cằm Nhan Tự, giống như đang trêu chọc một chú cún.
Nhan Tự nghiêng đầu đi, cậu không thích tư thế này: “Không chơi.”
“Đang trò chuyện với ai đấy?” Cố Tuy Yến ngồi xuống bên cạnh cậu, mở TV, bắt đầu xem kinh tế tài chính.
Nhan Tự nghe thấy tiếng động hung hăng chê bai một phen: “Với bạn của em chứ ai.”
“Cũng trong giới giải trí sao?” Cố Tuy Yến vặn nhỏ tiếng TV, anh mở máy tính bắt đầu làm việc.
Nhan Tự “Ừm” một tiếng: “Cậu ấy hỏi em sống có tốt không, em nói tốt.”
Cố Tuy Yến dừng động tác, anh quay đầu lại: “Gia cảnh cậu ấy thế nào?”
“Cũng giống em, không được yêu thích.” Nhan Tự tắt điện thoại, dựa vào ghế sofa: “Em không muốn xem cái này.”
Cố Tuy Yến đưa điều khiển từ xa cho Nhan Tự, anh nói tiếp: “Vậy chẳng phải cũng giống em, là một đứa trẻ đáng thương sao?”
Nhan Tự liếc mắt, cậu nheo mắt lại: “Cho nên em mới gả cho Cố tổng đó.”
Cố Tuy Yến: “... Nói như thể anh đang ngược đãi em vậy.”
“Nhưng sắp khổ tận cam lai rồi.” Cố Tuy Yến chế trụ tay Nhan Tự, anh mạnh mẽ làm các ngón tay họ đan vào nhau: “Anh rất được yêu thích, em biết không, em đã tăng hai mươi vạn fan rồi.”
Nhan Tự sững sờ, sau đó bình thản như không có gì xảy ra: “Mới hai mươi vạn thôi à.”
