Nhan Tự “À” một tiếng: “Lại phải ngồi xe sao?”
“Đúng vậy.” Anh quay phim nở nụ cười: “Rất nhanh sẽ đến.”
“Thôi được rồi.” Nhan Tự và Cố Tuy Yến đi song song. “Anh nói em ngồi lâu như vậy, m.ô.n.g có bị xẹp không?”
Cố Tuy Yến tiếp lời: “Anh nghĩ sẽ không, nếu có thể xẹp thì thời học sinh đã xẹp rồi.”
“Thật sao?” Nhan Tự nghĩ cũng phải. “Em hiện tại không muốn ngồi xe lắm.”
“Vậy anh tìm trực thăng đến đón em.”
Nhan Tự: “...Vẫn là ngồi xe đi.”
Cố Tuy Yến nhếch môi: “Được.”
Họ lại một lần nữa trải qua quãng đường gập ghềnh. Khi vất vả lắm mới đến địa điểm trò chơi thì trời đã bắt đầu tối. Ánh nắng hoàng hôn chỉ còn lại một chút vệt cuối.
Nhan Tự bị xóc đến muốn nôn, thấy Nhan Bỉnh cũng ở đó thì lại càng muốn nôn ra.
Không so không biết, vẫn là Nhan Bỉnh nhìn tương đối gây buồn nôn.
“Chào mừng mọi người đến với hạng mục cuối cùng của ngày hôm nay!” Tiểu Phúc xuất hiện trên màn hình, “Chắc hẳn mọi người đều đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ!”
Thịnh Nhạc bật cười thành tiếng: “Cái này thì chưa chắc, tôi suýt chút nữa là phải thu dọn hành lý về nhà rồi.”
Vợ chồng Thịnh Nhạc và Độ Âm là những người đã quen với các chương trình thực tế, thái độ của họ thoải mái hơn rất nhiều so với những người khác.
“Thầy Thịnh, ngài cứ yên tâm, hoạt động kế tiếp ngài nhất định sẽ thích!” Tiểu Phúc bắt đầu tuyên đọc nhiệm vụ: “Hàng loạt thử thách ban ngày đều là để khảo nghiệm các vị, hiện tại mới là thời gian cướp đoạt phòng ở thực sự!”
Nhan Tự ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: “Có phải là chúng ta có thể chọn lại phòng ở không!”
Tiểu Phúc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tiểu Tự, chẳng phải cậu đã thắng được căn nhà tốt nhất rồi sao, sao giờ vẫn còn phấn khích thế?” Phất Tức quay đầu cười với Nhan Tự. Ai không biết còn tưởng họ thân thiết lắm.
Sắc mặt Nhan Tự trong nháy mắt sầm xuống, cậu lướt mắt lạnh nhạt nhìn Phất Tức một cái rồi quay đi. Ánh mắt cậu hướng về Cố Tuy Yến không cần nói cũng biết.
Ca ca, anh xem hắn kìa!
Cố Tuy Yến ngước mắt lướt qua, chỉ khẽ liếc một cái rồi dời đi, ý vị bỏ qua rất rõ ràng.
【 Mau xem, tôi ngửi thấy mùi thuốc s.ú.n.g rồi. 】
【 Tôi cảm giác hai anh em Nhan Bỉnh và Nhan Tự này tuyệt đối có bí mật không thể nói ra. 】
【 Đừng đổ tiếng xấu cho nhà tôi. Phất Tức chào Nhan Tự mà chính cậu ta không phản ứng, chơi cái gì mà ngôi sao lớn chứ. Nếu không phải Cố Tuy Yến thì cậu ta có thể tham gia chương trình này sao? 】
【 Sao không nói Nhan Bỉnh không dẫn theo em trai mình? Tôi thấy Nhan Tự đẹp trai hơn Nhan Bỉnh nhiều! 】
【 Vừa nhìn Nhan Tự là biết đã phẫu thuật thẩm mỹ, vừa trà xanh vừa dựa dẫm đàn ông. 】
Phòng bình luận bắt đầu xôn sao, bên sản xuất chương trình lập tức cho người dùng ảo kéo hướng dư luận xuống, vì vở kịch lớn còn chưa tới mà.
“Trò chơi và nơi dùng cơm tối nay của chúng ta đều có liên quan. Xin các vị khách mời nghiêm túc thực hiện!”
Tiểu Phúc công bố luật chơi: Một người cõng chiếc giỏ tre chứa đầy bóng bàn ở phía sau, người còn lại cõng chính người yêu của mình đi tấn công đội khác. Giới hạn thời gian năm phút, đội còn lại nhiều bóng nhất sẽ chiến thắng.
Độ Âm thở dài một tiếng, cô vẫy tay: “Cái này quá bắt nạt người rồi. Họ đều là những người đáng tuổi ca ca tỷ tỷ của chúng ta mà.”
Thịnh Nhạc nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc: “Tin tưởng anh được không?”
Độ Âm: “...” Có chút không khỏe.
Hai người tự nhiên tấu hài làm không khí thoải mái, cuộc thi chính thức bắt đầu. Nhan Tự dựa vào lưng Cố Tuy Yến, cậu ghé sát tai anh hỏi: “Nặng không?”
“Ăn nhiều một chút đi, trên người chẳng có tí thịt nào.” Thần sắc Cố Tuy Yến có chút nghiêm túc. “Cứ như vậy thì còn cần sức khỏe nữa không?”
Nhan Tự lại bị điểm danh, cậu lẳng lặng mấp máy môi, không biết lầm bầm cái gì. Mông cậu cũng tròn trịa cong lắm chứ!
“Chuẩn bị xong chưa, sắp bắt đầu rồi!”
Cố Tuy Yến vừa dứt lời, tiếng còi thổi lên. Bốn cặp đứng ở bốn góc, ban đầu thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vẫn là Nhan Bỉnh và Phất Tức ra tay trước, chạy về phía Sở Ức và Tiền Diên.
Sở Ức tuy trầm mặc nhưng cũng không dễ bắt nạt. Tiền Diên lập tức bảo vệ giỏ tre của mình, tay kia cũng không nhàn rỗi, đi đ.â.m bóng của Nhan Bỉnh.
“Đánh lén họ.” Nhan Tự ghé trên người Cố Tuy Yến, cậu vỗ xuống tay anh: “Ca ca, mau lên.”
Cố Tuy Yến bị tiếng làm nũng giả dối này của Nhan Tự làm cho cả người tê dại, ngay sau đó lập tức vòng ra phía sau Nhan Bỉnh. Động tác của Nhan Tự còn nhanh hơn anh, hơn nửa người thò ra ngoài, sau đó mạnh bạo nhấc giỏ tre của Nhan Bỉnh lên—
Cố Tuy Yến đang cõng người chỉ cảm thấy cả người bị một áp lực đè xuống, vô số bóng bàn lộp bộp nện vào đầu anh. Nhan Tự còn rất vui vẻ vỗ vỗ tóc anh: “Ca ca!”
“Đau không?”
Nụ cười trên mặt Nhan Tự suýt nữa không giấu được.
A, đứa nhóc hư hỏng.
Nhan Bỉnh cũng ngây ra, cú vừa rồi của Nhan Tự dùng sức rất tàn nhẫn, hắn suýt nữa không đứng vững được cơ thể.
【 Nhan Tự đang làm gì vậy? Muốn g.i.ế.c Tiểu Bỉnh nhà tôi sao? 】
【 Cũng ổn thôi, chẳng phải chỉ là hất cái giỏ tre sao? 】
【 Nhan Tự chơi bẩn thật. Nếu dùng lực mạnh hơn chút nữa thì Tiểu Bỉnh chắc chắn bị thương, đây không phải là mưu sát sao? 】
Fan của Nhan Bỉnh có lực công kích rất mạnh, bình luận lập tức bị spam. Vì là quay tập thể nên tất cả đều dùng chung một phòng live stream.
“Em không sao chứ?” Cố Tuy Yến nhanh chóng cõng Nhan Tự đi lùi lại. Thịnh Nhạc cũng không biết từ lúc nào đã vây quanh Nhan Bỉnh, một giây liền trực tiếp loại cặp đôi Nhan Bỉnh.
“Mọi người xấu quá đi.” Nhan Bỉnh vừa thở dốc vừa nói đùa, ánh mắt lặng lẽ không tiếng động dừng lại trên người Nhan Tự. Hắn nghiến răng, đè nén lửa giận trong lòng.
Nhan Tự... cậu cứ chờ đó.
Nhan Tự không thèm nhìn phản ứng Nhan Bỉnh, cậu ghé trên lưng Cố Tuy Yến, hô hấp có chút dồn dập, cậu ho nhẹ hai tiếng, không quá để ý.
“Nhan Tự?” Cố Tuy Yến nghiêng đầu nhìn qua, anh nhíu mày. “Không thoải mái sao?”
“Không có.” Đầu Nhan Tự tựa vào vai Cố Tuy Yến, còn phải đề phòng bóng rơi. Cậu cười khẽ trong họng: “Dáng người anh thật tốt.”
Cố Tuy Yến tập thể hình lâu năm, lưng rất dày và chắc chắn. Nhan Tự vừa dựa vào đã cảm nhận được đường cong cơ bắp của anh, cậu còn len lén đưa tay nhéo hai cái.
Nghe Nhan Tự nói vậy, Cố Tuy Yến cũng không lên tiếng nữa, chỉ là anh không còn lao vào người khác mà bắt đầu đi vòng quanh rìa sân.
Nhan Tự nhận thấy sự cẩn thận của Cố Tuy Yến, cậu chọc chọc vai anh: “Em muốn chơi mà...”
Làm như thể cậu là đồ thủy tinh, chạm vào một giây liền vỡ nát vậy.
Cố Tuy Yến nghe vậy nâng Nhan Tự lên cao hơn, anh khẽ đáp: “Được.”
