Dẫn người về nhà mình, vốn dĩ định tìm một bộ quần áo của tôi cho anh thay, nhưng nhìn chiều cao của tôi và chiều cao của anh... thôi bỏ đi. Lát nữa mặc không vừa thì ngại c.h.ế.t mất.
Tôi dắt Úc Triệt vào phòng tắm.
"Dắt anh đi chạm thử xem đồ đạc để ở đâu, để lúc nữa anh dễ tìm. Có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài. Quần áo của tôi chắc anh mặc không vừa đâu, tôi không lấy cho anh nhé, lát nữa anh mặc áo choàng tắm đi. Bây giờ tôi gọi shipper giao quần áo đến."
Tôi vừa định đi, anh đã nắm lấy tay tôi:
"Cậu không hỏi tôi mặc size gì sao?"
"Còn cần..."
Quên mất, anh mặc quần áo cỡ nào, là kiếp trước tôi đã dùng chính cơ thể mình để cảm nhận được, hiện tại chúng tôi căn bản không thân mật đến thế. Tôi nuốt ngược những lời định nói vào trong.
"Anh mặc cỡ bao nhiêu?"
Sau khi Úc Triệt báo kích cỡ của mình, tôi mới ra ngoài lấy điện thoại. Khi nhìn thấy kích cỡ đồ lót, tôi thầm nghiến răng nghiến lợi. Đúng là vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị mà!
Tuy Úc Triệt không nhìn thấy nhưng việc tắm rửa gội đầu vẫn rất thuần thục. Chẳng mấy chốc đã tắm xong. Chỉ là...
"Thu Ngạn, áo choàng tắm ở đâu?"
"Hả? Ở ngay..."
Ánh mắt tôi lướt qua ghế sofa. Quên mất, lần trước lấy ra vẫn chưa cất vào.
"Ở bên ngoài, tôi để ở cửa nhé, anh tự lấy đi."
"Cậu mang vào đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy, không ngại đâu."
Không phải, anh không nhìn thấy không ngại, nhưng tôi nhìn thấy mà! Nhưng nghĩ lại anh không nhìn thấy mà cứ thế đi ra cửa, lát nữa trượt chân ngã thì phiền phức toái. Thế là tôi đánh liều đi vào phòng tắm. Tất nhiên là nhắm tịt mắt đi vào. Có điều nhắm mắt thực sự không thuận tiện, chân tôi trượt một cái, đ.â.m sầm vào lồng n.g.ự.c Úc Triệt.
Cả người tôi và anh đang không mặc gì, cách nhau một lớp áo choàng tắm mà ôm chầm lấy nhau. Và ở một chỗ nào đó...
"Cái gì thế?"
"Hửm?"
"Úc Triệt, cái gì cộm vào người tôi vậy?"
