TRỌNG SINH VỀ NGÀY ĐẠI LÃO VỪA MỚI BỊ MÙ, TÔI BẮT ĐẦU TRÁNH XA ANH ẤY

Chương 8

Nghĩ thông suốt rồi, tôi cũng không còn đắn đo nữa. Không đắn đo nữa thì cảm thấy bụng đói cồn cào. Trong nhà không có gì ăn, tôi tùy tiện khoác một chiếc áo khoác rồi ra ngoài.

Ai mà ngờ được chứ. Ai ngờ lại trùng hợp đến thế.

Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, tôi đã thấy có kẻ dội một ly trà sữa lên đầu Úc Triệt.

"Này! Cậu làm cái gì đấy?!"

Kẻ đó nghe thấy tiếng tôi, không thèm ngoảnh đầu lại mà chạy biến. Tôi đi dép lê nên căn bản không đuổi kịp, chỉ đành quay lại đi đến bên cạnh Úc Triệt.

"Sao anh lại đến đây? Vừa rồi kẻ kia dội trà sữa vào anh, anh không biết đường mà tránh à?"

Úc Triệt ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi. Trà sữa trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, quần áo trên người cũng bị ướt hết cả. Trên người tôi không có khăn giấy, chỉ đành dùng chiếc áo khoác đang mặc lau mặt cho anh.

"Tôi không phản ứng kịp, hắn ta bất ngờ xông tới."

Tay tôi khựng lại. Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là mình yêu cầu hơi cao đối với anh rồi.

"Thôi bỏ đi, dù sao sau này anh đừng đi ra ngoài một mình nữa. Vào nhà tôi tắm một cái được không?"

Úc Triệt lắc đầu:

"Làm phiền cậu quá, thời gian qua cậu đã giúp tôi nhiều lần rồi, để tôi tự về xử lý."

Lúc trước giúp đỡ thì không thấy khách sáo với tôi như vậy, giờ lại khách sáo rồi. Tôi trực tiếp nắm lấy tay Úc Triệt, dắt anh về nhà mình.

"Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa, anh ăn tối chưa? Nếu chưa thì ăn cùng tôi luôn nhé?"

"Được, cảm ơn cậu."

"Khách sáo cái gì."

Tôi chỉ mải dắt anh nhìn đường dưới chân, mà không chú ý tới khóe miệng Úc Triệt hơi cong lên một chút.

 

back top