Lúc tôi tỉnh dậy sau cơn sốt, ngày cưới đã được định ra.
Thẩm Vạn Kim đang cầm điện thoại, mặt mày hớn hở cho tôi xem tiêu đề hot search vừa mới ra lò.
#Thái tử gia kinh đô vì tình nhảy xuống nước, si tình cứu vị hôn phu tuẫn tình#
#Hai nhà Thẩm Lục sắp thành đôi, cặp đôi mẫu mực đã khóa chặt#
Thái dương tôi giật giật.
Diễn biến của câu chuyện đã sai lệch quá xa so với kịch bản tôi dự tính.
Việc ném đá lạnh bị câu nói 「đừng dùng thứ lạnh, hại tay」 của anh ta hóa giải, còn thêm chút gia vị cho 「tình yêu」 của chúng tôi.
Việc nhảy hồ bơi lại càng lố bịch hơn, trực tiếp được anh ta tạo dựng thành một hành động dũng cảm vì tình yêu.
Bà nội Lục Thức sau khi xem tin hot search này, lập tức chốt, nói tình cảm hai đứa tốt như vậy, đừng chờ nữa, cuối tháng sau cử hành hôn lễ luôn.
Thẩm Vạn Kim cười không khép được miệng, liên tục gật đầu khom lưng đồng ý.
「Con trai, con đúng là phúc tinh của bố mà!」
Ông ta vỗ vai tôi, giọng đắc ý.
「Lần này hay rồi, không chỉ con được định, mà bà Lục còn nói, ngoài số tiền đã thỏa thuận, sẽ trả thêm gấp đôi nữa!」
「Vậy chúc mừng anh, Thẩm tổng.」
Tôi gượng cười, giọng khàn khàn.
「Lại đàm phán thành công một phi vụ làm ăn lớn rồi.」
Thịt trên mặt Thẩm Vạn Kim giật giật, nụ cười trên khóe môi cứng lại.
「Thẩm Ngôn, mày phải tôn trọng tao! Cái gì mà phi vụ làm ăn không làm ăn!?」
Tôi lười cãi nhau với ông ta.
Vô dụng thôi.
Tôi nhắm mắt lại, nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu.
Trốn.
Tôi phải trốn.
Không còn thời gian nữa.
