Gió đêm rất lạnh, thổi khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.
Tôi nhìn mặt nước hồ bơi lấp lánh sóng gợn, chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Nếu… tôi rơi xuống nước, có phải có thể thuận lý thành chương mà 「bị bệnh」 không? Rồi 「mệnh quá nặng, không tốt」, từ đó khiến nhà họ Lục ở kinh đô chán ghét tôi, từ bỏ người được chọn này?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền không thể kiềm chế được nữa.
Tôi nhìn xung quanh, không có ai.
Rất tốt.
Tôi hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, cơ thể ngả về phía sau—
「Tủm!」
Mãi đến khi làn nước lạnh buốt lập tức nhấn chìm tôi, tôi mới nhớ ra.
Tôi không biết bơi.
Kiếp trước, Lục Thức ép tôi học, nhưng tôi chê mệt, lần nào cũng làm qua loa cho có.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng phải trả 「cái giá」 cho sự lười biếng của mình rồi.
Nước lạnh lẽo từ bốn phía ép tới, tràn vào mũi và miệng tôi.
Cảm giác ngạt thở khiến tôi bắt đầu hoảng sợ.
Mẹ kiếp, chỉ là diễn kịch thôi mà, không lẽ lại c.h.ế.t đuối thật sao?
Ngay lúc ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, đột nhiên, lại có một tiếng 「Tủm!」 vang lên.
Một bóng đen nhanh chóng bơi về phía tôi.
Giây tiếp theo, eo tôi bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, cả người được kéo lên trên mặt nước.
Tôi được người ta vớt lên.
Tôi ho sặc sụa, khó khăn mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt vừa lo lắng vừa giận dữ.
Là Lục Thức.
「Thẩm Ngôn! Em đang làm cái trò điên rồ gì vậy!?」
Tôi nằm rạp trên vai anh ta, run rẩy.
Ông đây không điên, ông đây thông minh lắm đấy!
Nhưng tôi không muốn nói nhảm với anh ta.
「Anh… buông tôi ra…」
「Không buông!」
Lục Thức ôm tôi càng chặt hơn.
「Anh sẽ không để em rời xa anh nửa bước nào nữa!」
Anh ta bế tôi sải bước đi vào biệt thự.
Dọc đường đi, tiếng xì xào bàn tán liên tục vang lên.
「Trời ơi, Thẩm thiếu gia đây là… vì tình mà tự tử sao?」
「Lục thiếu gia si tình quá, lại không chút nghĩ ngợi mà nhảy xuống cứu người…」
「Đây quả là tình yêu thần tiên mà!」
Tôi: 「…」
Thần tiên cái mẹ anh.
Ông đây là muốn hủy hôn! Chứ không phải muốn tuẫn tình!
