TRỌNG SINH TRỞ VỀ BA NĂM TRƯỚC, TÔI QUYẾT TRÁNH XA HẮN, CẢI TÀ QUY CHíNH

Chương 20

Hoắc Khải Ngôn thực sự đã đăng Weibo.

Không giải thích, không làm rõ, chỉ có một bức ảnh.

Trong ảnh, tôi đang nằm ngủ trên giường bệnh, anh nắm tay tôi, ánh mắt dịu dàng.

Bài viết kèm theo rất đơn giản: “Tôi đang theo đuổi cậu ấy, vẫn chưa thành công.”

Weibo ngay lập tức tê liệt.

Lập trình viên phải tăng ca suốt đêm để sửa chữa.

Sau khi sửa xong, khu bình luận nổ tung hoàn toàn.

“Ôi trời! Công khai đồng tính?!”

“Hoắc Khải Ngôn anh dũng cảm quá!”

“Vậy là Hoắc lão sư đơn phương theo đuổi Tống Thời Xuyên? Tống Thời Xuyên vẫn chưa đồng ý?”

“Tống Thời Xuyên ngầu thật! Ngay cả Hoắc Khải Ngôn cũng dám từ chối!”

“Chúc mừng! Hai người nhất định phải hạnh phúc!”

Điện thoại của tôi nổ tung.

Anh Vương, đồng nghiệp trong đoàn phim, thậm chí cả bạn học mấy năm không liên lạc cũng gọi đến hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi dứt khoát tắt máy, để được yên tĩnh.

Chiều tối, Hoắc Khải Ngôn đến bệnh viện.

Anh xách hộp giữ nhiệt, vẻ mặt như thường.

“Cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Tôi ném điện thoại cho anh.

“Anh tự xem đi.”

Hoắc Khải Ngôn liếc nhìn, cười.

“Phản ứng tốt hơn tôi nghĩ.”

“Tốt ở chỗ nào? Hợp đồng quảng cáo của anh mất ba cái, hai hội fan cứng đã giải tán!”

“Không sao.” Anh mở hộp giữ nhiệt, mùi thơm ngào ngạt, “Tôi hầm canh gà cho cậu, uống lúc còn nóng.”

Tôi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, bực mình không chịu nổi.

“Hoắc Khải Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tự hủy hoại tiền đồ của mình sao?”

“Tôi muốn ở bên cậu.” Anh múc một bát canh, đưa cho tôi, “Tống Thời Xuyên, so với tiền đồ, tôi càng muốn cậu hơn.”

Tay tôi run lên, canh bị đổ ra ngoài.

“Anh… anh có biết anh đang nói gì không?”

“Tôi biết.” Hoắc Khải Ngôn rút khăn giấy lau tay cho tôi, động tác nhẹ nhàng, “Tống Thời Xuyên, ba tháng này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Trước đây là tôi sai, đã không trân trọng tình cảm của cậu. Bây giờ tôi muốn bù đắp, dùng tất cả những gì tôi có để bù đắp.”

Anh quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo.

Mở ra, là một cặp nhẫn đôi nam.

“Tống Thời Xuyên, cho tôi một cơ hội, để tôi chăm sóc cậu cả đời, được không?”

Tôi nhìn chiếc nhẫn, đầu óc trống rỗng.

Kiếp trước, tôi nằm mơ cũng muốn nghe câu này.

Bây giờ nghe được rồi, lại chỉ cảm thấy hoảng sợ.

“Hoắc Khải Ngôn, anh đứng dậy đi.”

“Cậu đồng ý với tôi, tôi sẽ đứng dậy.”

Tôi thở dài.

“Anh đứng dậy trước đã, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Hoắc Khải Ngôn đứng dậy, ngồi bên giường, ánh mắt mong đợi.

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói.

“Hoắc Khải Ngôn, tôi rất cảm ơn anh đã thích tôi. Nhưng, chúng ta thực sự không thể nào.”

Ánh mắt anh tối lại.

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Tôi ngừng lại một chút, “Tôi sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ giẫm vào vết xe đổ.” Tôi cúi đầu, “Kiếp trước, tôi đã c.h.ế.t rất thảm.”

Hoắc Khải Ngôn sững sờ.

“Kiếp trước?”

Tôi nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lời.

“Ý tôi là, tôi của trước đây, cứ như đã c.h.ế.t một lần rồi vậy.”

Hoắc Khải Ngôn nắm lấy tay tôi.

“Tống Thời Xuyên, tôi sẽ không để cậu bị tổn thương nữa. Tôi thề, tôi sẽ dùng cả sinh mạng mình để bảo vệ cậu.”

Ánh mắt anh quá đỗi chân thành, khiến tôi có một khoảnh khắc d.a.o động.

Nhưng rất nhanh, lý trí quay trở lại.

“Hoắc Khải Ngôn, tình yêu không phải cứ thề là có tác dụng.”

Tôi tháo ống truyền dịch ra, đứng dậy.

“Nhẫn anh cất đi đi, chúng ta dừng lại ở đây.”

 

back top