TRỌNG SINH TRỞ VỀ BA NĂM TRƯỚC, TÔI QUYẾT TRÁNH XA HẮN, CẢI TÀ QUY CHíNH

Chương 2

Trở lại công ty, anh quản lý Vương đang thở dài thườn thượt trước điện thoại.

Thấy tôi, anh ấy đưa điện thoại về phía tôi.

“Ông tổ của tôi ơi, cậu lại lên hot search rồi.”

Tôi liếc mắt nhìn.

#Tống Thời Xuyên quấy rối Hoắc Khải Ngôn#

#Hoắc Khải Ngôn thảm thương#

#Tống Thời Xuyên cút khỏi giới giải trí#

Phía sau các từ khóa là chữ “NÓNG” màu đỏ rực.

Khu bình luận càng thảm hại hơn.

“Tống Thời Xuyên có thể c.h.ế.t đi không! Tránh xa Khải Ngôn của chúng tôi ra!”

“Cái tên vô danh này sao vẫn chưa bị phong sát? Nhìn thấy là thấy ghê tởm.”

“Các chị em ơi, report mạnh lên!”

“Tôi nghe nói Tống Thời Xuyên có kim chủ đứng sau, không thì làm sao dám kiêu ngạo thế?”

“Kim chủ mù rồi sao? Loại hàng này cũng nâng đỡ?”

Kiếp trước, tôi thấy những bình luận này, suýt chút nữa đã khóc vì tức.

Còn ngốc nghếch đăng Weibo giải thích, nói rằng tôi chỉ ngưỡng mộ Hoắc lão sư, muốn kết bạn với anh ta.

Kết quả là càng giải thích càng đen, bị mắng thậm tệ hơn.

Lần này tôi trực tiếp tắt điện thoại, ném lên sofa.

“Anh Vương, mặc kệ đi, cứ để họ mắng.”

Anh Vương ngẩn ra.

“Cậu thay tính đổi nết à? Trước đây cậu quan tâm nhất chuyện này mà?”

Tôi nằm vật ra sofa, mệt mỏi rã rời.

“Nghĩ thông rồi, đen mà nổi cũng là nổi, đỡ phải tốn tiền mua hot search.”

Anh Vương nửa tin nửa ngờ.

“Cậu thực sự từ bỏ Hoắc Khải Ngôn rồi à?”

“Chứ sao?” Tôi lườm một cái, “Việc mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh làm một lần là đủ rồi, chẳng lẽ tôi còn chưa thấy đủ mất mặt sao?”

Anh Vương thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu nghĩ thông là tốt. Loại người như Hoắc Khải Ngôn không phải là người chúng ta với tới được. Cậu cứ ngoan ngoãn đóng phim, đợi anh tìm thêm tài nguyên cho cậu…”

Tôi ngắt lời anh ấy: “Anh Vương, em muốn chuyển hình.”

“Chuyển hình?”

“Vâng.” Tôi ngồi thẳng dậy, “Em muốn đi diễn kịch nói.”

Sau khi tôi c.h.ế.t ở kiếp trước, linh hồn tôi lang thang một thời gian.

Tôi nhìn thấy Hoắc Khải Ngôn đặt một bó hoa cúc trắng trước mộ tôi.

Anh ta nói: “Tống Thời Xuyên, nếu như lúc đó cậu kiên trì thêm một chút, có lẽ tôi đã rung động.”

Tôi nhổ vào!

Người đã c.h.ế.t rồi, nói những lời này có ích gì?

Kiếp này, tôi không chỉ muốn tránh xa anh ta, mà còn phải sống ra hồn cốt.

Để anh ta thấy, Tống Thời Xuyên tôi không phải là không thể sống thiếu anh ta.

 

back top