Khi tôi mở mắt, tay tôi đang nắm chặt ống tay áo của Hoắc Khải Ngôn.
Anh lạnh mặt, sự chán ghét trong đáy mắt gần như hóa thành thực chất.
“Tống Thời Xuyên, xin cậu tự trọng.”
Đoạn đối thoại quen thuộc, khung cảnh quen thuộc.
Tôi chợt buông tay, lùi lại ba bước, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.
Tôi đã trọng sinh.
Sống lại vào ba năm trước, đúng ngày tôi bị fan của Hoắc Khải Ngôn mắng chửi thậm tệ trên hot search.
Nguyên nhân là tôi chặn anh ở hậu trường, nhất quyết đòi tặng anh hộp bánh quy do chính tay tôi làm.
Bức ảnh chụp lại cảnh đó bị tung lên mạng.
Tiêu đề giật gân: 【Tống Thời Xuyên mặt dày đeo bám, Hoắc Khải Ngôn bị làm phiền khốn khổ.】
Và sau đó, tôi nổi tiếng.
Kiểu hắc hồng nhưng lại bạo hồng.
Kiếp trước, đầu óc tôi bị úng nước, cứ nghĩ rằng chỉ cần lòng thành đạt đến, kim thạch ắt cũng nở hoa, chỉ cần tôi kiên trì đủ lâu, tảng băng Hoắc Khải Ngôn sớm muộn gì cũng tan chảy.
Nhưng kết quả là tôi bị fan của anh ta khủng bố mạng, bị công ty cấm sóng, cuối cùng trên đường đi tìm anh ta, tôi bị một chiếc xe tải mất lái đ.â.m bay.
Chết một cách đặc biệt không đẹp mắt.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là ngu xuẩn không ai bằng.
Hoắc Khải Ngôn nổi tiếng là đóa hoa trên đỉnh núi cao trong giới, năng lực chuyên môn xuất sắc, gia thế bí ẩn, người theo đuổi có thể xếp hàng từ thủ đô đến tận Paris.
Anh ta dựa vào cái gì mà nhìn trúng tôi?
Một diễn viên tuyến mười tám chẳng có diễn xuất cũng chẳng có gia thế, chỉ nhờ một khuôn mặt mà chật vật kiếm sống.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại những suy nghĩ đang hỗn loạn.
Hoắc Khải Ngôn vẫn đứng tại chỗ, khẽ nhíu mày, dường như có chút bất ngờ trước sự rút lui đột ngột của tôi.
“Xin lỗi, Hoắc lão sư.”
Tôi cúi gập người về phía anh, giọng điệu thành khẩn.
“Trước đây đầu óc tôi không tỉnh táo, đã gây phiền phức cho anh. Anh yên tâm, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ tránh xa anh, nhìn thấy anh sẽ đi đường vòng.”
Hoắc Khải Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Đôi mắt ấy quá sâu thẳm, như thể có thể nhìn xuyên thấu lòng người.
Tôi bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, vội vàng chuồn đi.
Vừa chạy vừa thề thốt trong lòng.
Kiếp này, nếu Tống Thời Xuyên tôi còn bén mảng đến gần Hoắc Khải Ngôn, tôi chính là chó!
