Khi thời hạn ba tháng sắp kết thúc, xảy ra một chuyện.
Tôi bị cảm lạnh khi quay một cảnh mưa, sốt lên đến 39 độ.
Bệnh viện đông người, không còn giường, tôi chỉ có thể truyền dịch ở hành lang.
Hoắc Khải Ngôn nhận được tin, lập tức chạy đến.
Anh thấy tôi mặt tái nhợt ngồi trên ghế dài hành lang, mắt anh đỏ hoe ngay lập tức.
“Sao lại bệnh nặng đến mức này?”
Anh đưa tay sờ trán tôi, đầu ngón tay lạnh buốt.
“Tôi không sao.” Tôi nghiêng đầu tránh đi, “Truyền dịch xong là khỏe thôi.”
Hoắc Khải Ngôn không nói gì, quay người bỏ đi.
Tôi nghĩ anh giận rồi, cũng không để tâm.
Nửa tiếng sau, anh quay lại cùng với vài bác sĩ và y tá.
“Phòng bệnh VIP đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể chuyển sang đó.”
Tôi ngẩn người.
“Sao anh làm được?”
“Quyên góp một khoản tiền.” Anh nói nhẹ nhàng, “Có thể khiến cậu thoải mái hơn, đáng giá.”
Tâm trạng tôi phức tạp.
“Hoắc Khải Ngôn, anh không cần phải làm vậy.”
“Tôi muốn làm vậy.” Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, “Tống Thời Xuyên, tôi thích cậu, đối tốt với cậu là điều nên làm.”
Anh đỡ tôi chuyển sang phòng bệnh VIP.
Phòng bệnh rất lớn, có nhà vệ sinh riêng và giường phụ cho người nhà.
Hoắc Khải Ngôn bận rộn xuôi ngược, giúp tôi điều chỉnh giường, đắp chăn, rót nước nóng.
Chăm sóc chu đáo không chê vào đâu được.
Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong lòng có chút rung động.
Kiếp trước tôi bị bệnh, anh còn chẳng hỏi han lấy một câu.
Bây giờ thì lại…
Truyền dịch xong, đã là nửa đêm.
Tôi hạ sốt, người cũng dễ chịu hơn nhiều.
Hoắc Khải Ngôn ngồi bên giường, nắm tay tôi.
“Ngủ đi, tôi ở đây với cậu.”
Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh, không nhịn được hỏi.
“Ngày mai anh không có lịch trình sao?”
“Hủy rồi.” Anh cười cười, “Không có gì quan trọng bằng cậu.”
Tim tôi như bị thứ gì đó va vào, vừa chua xót vừa dịu ngọt.
“Hoắc Khải Ngôn, tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?”
Anh sững sờ.
“Cái gì?”
“Nếu anh sớm hơn, dù chỉ sớm hơn một chút thôi, đối xử tốt với tôi như thế này, giữa chúng ta đã không thành ra như bây giờ.”
Ánh mắt Hoắc Khải Ngôn tối lại.
“Xin lỗi, là tôi nhận ra quá muộn.”
Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại.
“Ngủ đi, tôi mệt rồi.”
Hoắc Khải Ngôn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
“Ngủ ngon, Tống Thời Xuyên.”
