Sáng hôm sau, tôi bị tiếng động trong bếp đánh thức.
Bước ra khỏi phòng ngủ, tôi thấy Hoắc Khải Ngôn đang thắt chiếc tạp dề màu hồng của tôi, đang chiên trứng.
Cảnh tượng có chút buồn cười.
Anh nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, vành tai hơi đỏ.
“Cậu dậy rồi à? Tôi đang làm bữa sáng.”
Tôi dựa vào khung cửa, nhìn anh.
“Tỉnh rượu rồi?”
Anh khựng lại, gật đầu.
“Tối qua… xin lỗi, tôi uống quá chén.”
“Không sao.” Giọng tôi bình thản, “Sau này uống ít thôi, không phải lần nào cũng gặp được người tốt như tôi đâu.”
Hoắc Khải Ngôn mím môi.
“Tôi nhớ những gì xảy ra tối qua.”
Tim tôi thắt lại.
“Tôi đã hôn cậu.”
“Chuyện người say làm, không cần coi là thật.”
“Tôi nói thật lòng.” Hoắc Khải Ngôn tắt bếp, quay người đối diện với tôi, “Tống Thời Xuyên, tôi thích cậu, không phải lời nói trong cơn say.”
Tôi thở dài.
“Hoắc Khải Ngôn, rốt cuộc anh thích tôi cái gì? Lúc trước tôi theo đuổi anh, anh không thích. Bây giờ tôi không bám lấy anh nữa, anh lại hứng thú. Anh có phải có khuynh hướng thích bị ngược không?”
Hoắc Khải Ngôn lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết, sau khi cậu rời đi, tôi mới nhận ra cuộc sống của mình trở nên rối tung.”
Anh bước lên một bước, ánh mắt thành khẩn.
“Tống Thời Xuyên, cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không? Lần này đổi lại tôi theo đuổi cậu.”
Tôi nhìn anh, đột nhiên thấy thật buồn cười.
Người mà kiếp trước tôi cầu mà không được, kiếp này lại cầu xin tôi cho anh ta cơ hội.
Số phận quả thực trớ trêu.
“Hoắc Khải Ngôn, giữa chúng ta là không thể.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Tôi ngừng lại một chút, “Tôi không còn thích anh nữa.”
Sắc mặt Hoắc Khải Ngôn tái nhợt ngay lập tức.
“Không còn chút cơ hội nào sao?”
“Không.”
Tôi quay người, đi về phía phòng tắm.
“Ăn sáng xong anh đi đi, sau này đừng đến nữa.”
Khoảnh khắc đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng chén đĩa vỡ.
Tim như bị kim châm, đau nhói âm ỉ.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
