TRỌNG SINH TRỞ VỀ BA NĂM TRƯỚC, TÔI QUYẾT TRÁNH XA HẮN, CẢI TÀ QUY CHíNH

Chương 13

Cuối cùng tôi vẫn đưa Hoắc Khải Ngôn về nhà.

Anh say không nhẹ, suốt đường đi đều dựa vào người tôi.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, nhồn nhột.

Tôi tốn rất nhiều sức mới đưa được anh lên giường.

Vừa định đứng dậy, lại bị anh kéo cổ tay lại.

“Đừng đi…”

Lực tay của anh rất mạnh, tôi mất trọng tâm, ngã nhào lên người anh.

Môi tôi lướt qua má anh.

Cảm giác mềm mại ấm áp khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Hoắc Khải Ngôn cũng sững lại.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên trở nên mờ ám.

Trong mắt anh như phủ một lớp sương mờ, mơ màng và quyến rũ.

Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, lẫn với mùi gỗ quen thuộc.

Tim tôi đập nhanh không kiểm soát.

“Tống Thời Xuyên…”

Anh khẽ gọi tên tôi, giọng nói khàn khàn.

Sau đó, anh ngẩng đầu lên, hôn lấy môi tôi.

Cảm giác ấm nóng mềm mại ập đến, đầu óc tôi trống rỗng.

Kiếp trước, tôi nằm mơ cũng muốn hôn anh.

Bây giờ ước mơ thành sự thật, tôi lại chỉ muốn chạy trốn.

Tôi dùng sức đẩy anh ra, đứng dậy, lau môi.

“Hoắc Khải Ngôn, anh say rồi.”

Hoắc Khải Ngôn nằm trên giường, ánh mắt mơ hồ.

“Tôi không say… tôi biết đó là cậu…”

Anh đưa tay ra, muốn kéo tôi lại.

“Tống Thời Xuyên, tôi thích cậu…”

Tôi lùi lại một bước, tránh tay anh.

“Anh say rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, tôi quay người ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Dựa lưng vào cánh cửa, tôi hít một hơi thật sâu.

Tim vẫn còn đập loạn xạ.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi đã chìm đắm trong nụ hôn đó.

May mắn thay, lý trí kịp thời quay lại.

Hoắc Khải Ngôn, giữa chúng ta cách nhau cả một kiếp người.

Tôi không dám, yêu anh nữa.

 

back top