TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA HẠ QUYẾT TÂM GIẢ KHỜ VÔ ƯU VÔ LỰ

Chương 9

Từ khi Lâu Túc Tuyết tới dạy ta học, Thái tử cũng năng tới hơn. Trời mỗi lúc một lạnh, Thái tử khoác đại bào, cầm một quả cầu hăm hở chạy tới đòi chơi xúc cúc với ta. Nhưng trong mắt hắn toàn là sự dò xét và soi mói. Ánh mắt đó như con rắn độc quấn lấy thân ta, khiến ta vô cùng khó chịu.

Ta là kẻ khờ, có người rủ chơi đùa tất nhiên là vui mừng. Thái tử nói trong điện của ta không có chỗ diễn, bèn ra ngự hoa viên chơi. Ta hớn hở đi theo, rồi một cú sút, ta đá quả cầu xuống hồ.

Thái tử nhếch môi: "A Hoan, làm sao bây giờ?" Đám nô tài đứng xem không một ai động đậy.

"A Hoan không biết, A Hoan không cố ý đâu, chúng ta lấy quả khác đi."

"Nhưng quả đó là do mẫu phi đích thân làm, bổn thái tử rất thích. A Hoan đi nhặt về đi."

"Nhưng... nhưng mà ta sợ lắm." Ta lùi lại vài bước.

"Ngoan nào," hắn xoa đầu ta: "Nước không sâu đâu, chỉ tới mắt cá chân thôi. A Hoan giúp ca ca nhặt về đi."

Gió lạnh thấu xương, Thái tử lời lẽ ôn tồn nhưng lại ép ta nhảy xuống hồ. Đây là thử thách, là nghi kỵ, và cũng là sự dè chừng. Kiếp trước, khi ta đã đủ lông đủ cánh, hắn dè chừng ta là điều dễ hiểu. Nhưng kiếp này ta đã khờ dại sáu năm, bên cạnh chẳng có lấy một ám vệ giỏi giang, vậy mà cũng đáng để hắn đề phòng thế sao? Hay là trong lúc tiếp xúc với Lâu Túc Tuyết, hắn đã nhận ra điều gì đó, nên hôm nay mới có màn kịch này.

Lúc này nếu ta không nhảy, e là Thái tử sẽ không để yên. Trên bờ nhiều người thế này, hắn cũng không dám để một vị Tam hoàng tử như ta c.h.ế.t đuối, hắn không cách nào ăn nói với phụ hoàng được.

"Được thôi." Ta nhìn quả cầu lênh đênh trên mặt nước, nghiến răng nhảy xuống. Thực ra ta bơi rất giỏi, sau vụ ngã xuống hồ sen năm mười hai tuổi ở kiếp trước, ta đã bí mật tìm người dạy bơi, ta không muốn mình có bất kỳ điểm yếu nào.

Nước đá lạnh ngắt tràn vào mũi miệng, cảm giác nghẹt thở bóp nghẹt cổ họng, lớp áo bông trên người sũng nước trở nên nặng trĩu. Ta vùng vẫy vài cái, rồi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Cảm giác ngạt thở này rất giống lúc ta c.h.ế.t ở kiếp trước. Nước tràn vào tai, ta mở mắt nhìn lên, tầm nhìn mờ mịt nhưng vẫn loáng thoáng thấy bóng người trên bờ. Ta nhắm mắt lại. Trong cái hoàng cung ăn thịt người này, dường như kiểu gì ta cũng phải chết. Sống, sao mà khó quá. Nhưng ta không nỡ bỏ lại mẫu phi, đành phải sống một cách uất ức thế này để bà còn có chỗ trông cậy.

Cổ tay đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, ta từ từ mở mắt, thấy một bóng người lao về phía mình, hôn lên môi ta. Hắn đang mớm khí cho ta. Là Lâu Túc Tuyết.

Hắn đưa ta vọt lên khỏi mặt nước, không khí tràn vào phổi, ta bám vào vai hắn, ho như sắp c.h.ế.t đi sống lại. Hắn tung người lên bờ, gầm lên với đám nô tài: "Còn không mau đi truyền thái y!"

Nước từ tai chảy ra, ta mơ màng mở mắt, thấy Thái tử đứng bên cạnh nói gì đó nhưng nghe không rõ. Chỉ cảm thấy Lâu Túc Tuyết ôm ta rất chặt, lồng n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội, dường như còn mắng cả Thái tử, còn Thái tử thì đuổi theo sau không ngừng xin lỗi. Lâu Túc Tuyết sải bước nhanh, giọng hắn run rẩy: "A Hoan, đừng ngủ."

Hắn dường như đang sợ hãi. Sợ ta c.h.ế.t sao? Tại sao chứ?

 

 

back top