TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA HẠ QUYẾT TÂM GIẢ KHỜ VÔ ƯU VÔ LỰ

Chương 8

Xui xẻo! Ta ném đĩa lên bàn, đứng dậy đi tới cạnh Lâu Túc Tuyết.

"Điện hạ?"

Ta giơ tay tát hắn một cái. "Chát" một tiếng thật giòn. Lâu Túc Tuyết ngẩng đầu nhìn ta.

Ta hầm hừ nói: "Ta không thích ngươi! Ngươi hôn ta, ta liền đánh ngươi."

Môi Lâu Túc Tuyết mấp máy, đôi mắt đỏ bừng lên, chỉ trong chốc lát, sương mù đã phủ kín đáy mắt, nước mắt lăn dài trên mặt hắn. Hắn vội vàng dùng ống tay áo lau đi.

Ta ngây người. Ta chưa từng thấy Lâu Túc Tuyết khóc. Lâu đại nhân của kiếp trước luôn cao cao tại thượng, quyền khuynh thiên hạ, kẻ nào làm hắn nhíu mày một cái thôi thì chẳng biết sẽ c.h.ế.t thảm thế nào ngay trong ngày hôm đó. Trong lòng ta, hắn chính là vị Ngọc diện La Sát, vậy mà La Sát lại biết khóc sao?

Hắn ngồi đó, nước mắt như lau không xuể. Mu bàn tay ta tê rần, cú tát vừa rồi ta đã dùng mười phần lực đạo. Hắn bị ta đánh đến phát khóc sao?

Ta hoảng rồi, ta sợ hắn c.h.ế.t mất, bèn lấy ống tay áo lau cho hắn. Hắn ngước nhìn ta, mắt vằn tia máu, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy eo ta, gục đầu vào người ta mà khóc.

"Điện hạ..."

Nước mắt lập tức thấm ướt vạt áo ta. Ta đứng cứng đờ, không dám cử động. Lớp áo ướt sũng dán sát vào lồng ngực, những giọt lệ ấy dường như thấm qua da thịt, bao bọc lấy trái tim ta, khiến ta nghẹt thở. Ta muốn mỉa mai hắn: Lâu Túc Tuyết, ngươi cũng có lúc suy sụp thế này sao. Nhưng tim ta như bị ai đó bóp nghẹt, hít thở vô cùng khó khăn.

Rốt cuộc là ai? Ai đã khiến Lâu Túc Tuyết sụp đổ đến thế, là ai khiến hắn... uất ức như vậy?

"Ta... ta không đánh ngươi nữa, đừng khóc nữa." Ta luống cuống nói.

Lâu Túc Tuyết buông ta ra, lau sạch nước mắt, giọng khàn đặc: "Xin lỗi Điện hạ, ta làm ngài sợ rồi phải không."

"Không... không sao."

"Áo ướt rồi, Điện hạ thay ra đi."

"Được." Ta ngơ ngác đáp.

"Vậy để thần hầu hạ Điện hạ?"

Lúc Lâu Túc Tuyết cởi áo cho ta, ta vẫn chưa kịp phản ứng, cảm thấy cả thế giới này thật hư ảo. Ta tự hỏi, mình thực sự đã trọng sinh rồi sao? Tại sao Lâu Túc Tuyết lại đối xử với ta như vậy? Tại sao hắn lại đột nhiên sụp đổ? Người này, kiếp trước ta nhìn không thấu, kiếp này lại càng không thấu.

Sau khi thay đồ xong, Lâu Túc Tuyết lại trở về vẻ ôn hòa thường ngày, dịu dàng dạy ta viết chữ. Ta ngồi trước bàn, lén liếc nhìn hắn mấy lần, không dám quậy phá nữa, ngoan ngoãn viết chữ. Có điều chữ ta viết ra vẹo vọ chẳng ra hình thù gì.

Lâu Túc Tuyết lại khen: "Chữ Điện hạ viết đẹp quá, nhất định sẽ trở thành bậc thầy thư pháp." Hắn còn bảo ta viết tên hắn để hắn mang về thưởng lãm.

Ta miễn cưỡng vẽ loạn xạ theo tên hắn viết mẫu. Lâu Túc Tuyết vừa dỗ vừa khen, suýt thì đưa ta lên tận mây xanh. Chẳng biết hắn có tâm tư gì, ta cũng rất nể mặt hắn, tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, bữa tối còn ăn thêm được một bát cơm. Tất nhiên là giả vờ thôi. Cái đống chữ như bùa vẽ rắn của ta, đổi lại là người khác chắc chẳng ai hiểu nổi. Còn bậc thầy thư pháp nữa chứ, ta nhổ vào! Lâu Túc Tuyết nói vậy mà không sợ ngượng miệng sao. E là cái tên ta viết cho hắn, vừa ra khỏi cửa đã bị hắn vứt xó rồi. Hắn làm tất cả những điều này, chẳng qua là đang thử lòng giúp Thái tử mà thôi.

 

 

back top