Trọng Sinh, Mỹ Nhân Ốm Yếu Được Đại Gia Hào Môn Nuông Chiều

Chương 68

Trong khoảnh khắc Chúc Dư ch.ết đi, tất cả người xem đều nổi giận, còn biên kịch thì ẩn mình.

Tất cả lửa giận không thể phát tiết, những người xem không có chỗ để đi này đồng loạt tràn đến nơi của các tài khoản marketing bịa đặt.

[ Tao nói bọn mày nhận bao nhiêu tiền để bịa đặt hả!]

[ Giờ ẩn thân rồi à? Vào đây cả đi, báo cáo bọn chúng đi!]

[ Khi xem Chúc Dư chết, phải mang theo nhiều tội danh không có thật, thật sự quá giống với tình cảnh của Bạch Bạch hôm nay!]

[ Đúng vậy, tài khoản marketing vô lương tâm, báo cáo đi!] …

Kẻ thao túng phía sau cũng không ngờ sẽ có hậu quả như vậy.

Hắn đã hoàn toàn hối hận khi nhận cái đơn hàng này. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.

Trong lúc hắn sợ hãi mà xóa tài khoản, chỉ nghe thấy tiếng "thùng thùng" vang lên hai tiếng ngoài cửa, cảnh sát đã tìm đến hắn.

Còn kẻ chủ mưu phía sau là Lâm Nguyên thì hoàn toàn không biết gì.

Chỉ thấy trong căn biệt thự đen như mực, hắn trần truồng, mặc kệ một số người khác làm gì với mình.

Hắn dường như không nghe thấy, chỉ nghiến răng, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp Lâm Tự Bạch trong điện thoại, phát ra âm thanh ghen ghét:

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ…”

Người đàn ông phía sau hắn nhìn thấy bức ảnh này.

Người trong ảnh rõ ràng có một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ, nhưng lại cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt, khiến lòng người ngứa ngáy.

Anh ta lập tức sáng mắt lên:

“Mày lại quen được người tuyệt vời như vậy sao, quả thật, khi nào giới thiệu cho tao làm quen đi.”

Lâm Nguyên vừa nghe đột nhiên đẩy anh ta ra, miệng phát ra tiếng thét chói tai sắc bén:

“Cút, mày cút ngay cho tao!”

Người đàn ông sững sờ vì hành động của hắn, ngay sau đó tức giận bóp lấy cổ hắn:

“Lão tử nói chuyện tử tế với mày là cho mày thể diện, thật sự cho rằng mình là thiếu gia nhà họ Lâm sao, cái đồ rách nát nhà mày.”

Cố Dư Phong vẫn luôn ở một bên lúc này tiến lên can ngăn. Anh ta đưa điếu thuốc cho công tử bột kia:

“Anh, anh, tức giận với hắn làm gì, hắn không hiểu chuyện.”

“Xì.”

Người đàn ông khinh thường liếc nhìn hai người họ một cái.

Anh ta đương nhiên cũng coi thường Cố Dư Phong, kẻ có thể đem bạn trai mình ra trao đổi quyền sắc thì có thể là thứ tốt gì.

Nếu không phải Cố Dư Phong là người nhà họ Cố, thì anh ta cũng sẽ không thèm đến.

Lúc này, anh ta hút một điếu thuốc, cái cảm giác ngứa ngáy vừa rồi lại tới, anh ta hỏi Cố Dư Phong: “Người trong ảnh vừa rồi là ai vậy?”

Sắc mặt Cố Dư Phong lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh không quen sao, cậu ấy là Lâm Tự Bạch đó.”

Người đàn ông vừa nghe, nháy mắt nhớ ra điều gì đó, anh ta nói: “M*ẹ kiếp, là người liên hôn với Cố Yến Kinh à.”

Cố Dư Phong gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe đến đây, người đàn ông không còn bất kỳ ý nghĩ quyến rũ nào nữa.

Cái thành phố B này anh ta có thể tung hoành đến đâu đi nữa, cũng không dám chọc tới Cố Yến Kinh.

Chỉ là trong lòng vẫn có chút không nuốt trôi, anh ta liếc về phía Lâm Nguyên đang ở trong góc, rồi nói: “Mày lại đây.”

Cố Dư Phong cũng dịu dàng nói theo: “Tiểu Nguyên em qua đó đi, anh cho em kẹo.”

Kẹo tự nhiên không phải loại kẹo nói bằng miệng. Lâm Nguyên hiện tại bị anh ta dùng cái này khống chế, hơn nữa Cố Dư Phong có video của hắn trong tay, bây giờ muốn chạy cũng không thoát được.

Lâm Nguyên trừng mắt nhìn chằm chằm họ, hắn hối hận, hắn thật sự hối hận, hắn không nên đến đầu quân cho Cố Dư Phong.

Người này chính là một ác quỷ ăn thịt người, hình tượng bên ngoài của anh ta tất cả đều là ngụy trang.

Lâm Nguyên bây giờ chỉ muốn trốn, trốn thật xa.

Lâm Thanh, đúng rồi, gọi điện thoại cho Lâm Thanh, anh trai hắn nếu biết, khẳng định sẽ lo lắng.

Nghĩ vậy, hắn muốn cầm lấy chiếc điện thoại ở gần đó, nhưng lại bị người đàn ông kia đá ngã xuống đất.

Người đó giận dữ nói: “Nói chuyện với mày đó, tai điếc sao?”

Lâm Nguyên cứ như thể không nghe thấy, thấy hy vọng của mình bị người khác cướp đi, hắn giống như phát điên mà lao tới giành lấy.

Hai người tranh giành qua lại, người đàn ông đột nhiên buông tay. Lâm Nguyên vì quán tính mà ngã ngửa về phía sau, phần đầu vừa lúc va mạnh vào chiếc tủ phía sau.

Người đàn ông vừa thấy chảy máu, anh ta nhíu mày tiến lên đá đá Lâm Nguyên: “Này, đừng giả chết.”

Cú đá này, đầu Lâm Nguyên nghiêng đi, tức khắc m.á.u tươi như suối chảy đầy sàn nhà.

Người đàn ông hoảng loạn: “Mau, gọi xe cứu thương!”

Cố Dư Phong lúc này tiến lên, nhìn thấy tình huống xong nói: “Anh điên rồi, gọi xe cứu thương đến để mọi người đều biết chuyện của chúng ta sao?”

Hắn là minh tinh, để người khác biết thì xong rồi.

“Thế phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông hỏi.

Cố Dư Phong quan sát Lâm Nguyên một chút rồi nói: “Nhà tôi có bác sĩ tư nhân, gọi anh ta đến đây.”

Mà cách biệt thự Tây Giao hơn hai mươi km, tại nhà họ Cố, Lâm Tự Bạch vẫn đang đọc sách.

Cố Yến Kinh về đến nhà đã thấy cảnh tượng đó, Lâm Tự Bạch ngồi dưới ánh mặt trời đọc sách, cậu mặc một chiếc áo ngủ chất liệu cotton màu xanh lam, trông mềm mại cả người.

Bóng cây lốm đốm phủ lên đầu cậu, cậu thường xuyên ngáp, trông có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn chưa ngủ, có lẽ là đang chờ anh.

Cố Yến Kinh sải bước tiến lên, khi anh đứng trước mặt, một bóng râm đổ xuống đầu Lâm Tự Bạch. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Cố Yến Kinh đã về, trên mặt lộ ra sự vui mừng:

“Thúc thúc, anh về rồi!”

“Ừm, đang đợi anh sao?” Cố Yến Kinh hỏi.

“Vâng!”

Lâm Tự Bạch gật đầu, sau đó vươn tay rất tự nhiên ôm lấy eo Cố Yến Kinh, cho anh một cái ôm thật lớn.

Hành động này quá đỗi tự nhiên và thân mật, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần hơn.

Cố Yến Kinh thậm chí có thể nghe được hơi thở của đối phương cùng với mùi hương dầu gội đầu thoang thoảng.

Lâm Tự Bạch hơi ngửa đầu, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Cố Yến Kinh, dường như muốn nhìn ra điều gì đó.

Lần này, cậu thấy yết hầu Cố Yến Kinh không tự chủ được mà lăn động một chút.

“Thúc thúc.”

Lâm Tự Bạch mở lời, giọng nói lười biếng:

“Em thấy thông báo làm sáng tỏ trên mạng rồi, những bằng chứng đó tìm có khó lắm không?”

Nghĩ vậy, những tin đồn bịa đặt biến mất ở kiếp trước hẳn cũng là do Cố Yến Kinh làm, chẳng qua cậu đến lúc ch.ết cũng không hề hay biết Cố Yến Kinh đã làm những điều này.

“Không khó”

Cố Yến Kinh đáp.

“Không khó sao? Nhưng em cảm thấy khó lắm”

Lâm Tự Bạch nói, sau đó cố ý khen Cố Yến Kinh: “Cảm giác có anh ở đây, em rất ít khi phải lo lắng. Thúc thúc, em rất thích anh đó.”

Nhưng vẫn chưa đủ. Cậu muốn nhìn thấy nhiều khía cạnh khác biệt của Cố Yến Kinh hơn.

Nhớ lại chuyện xảy ra trên đỉnh núi không lâu trước đó, phản ứng của Cố Yến Kinh khi đó tuyệt đối là chưa từng có. Lâm Tự Bạch nghĩ đến đây, đôi mắt khẽ động.

Chỉ thấy cậu nghiêng đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười mang tính mê hoặc:

“Thúc thúc.”

Hôn một cái nữa thì sẽ thế nào, có phải sẽ vẫn giả vờ không biết gì không?

Ý niệm trò đùa dai trong lòng Lâm Tự Bạch càng lúc càng tăng.

Không biết là vì nguy cơ đã được giải trừ nên cậu quá đắc ý, hay là vì Cố Yến Kinh dưới ánh mặt trời lúc này trông đặc biệt dịu dàng.

Lâm Tự Bạch nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Cố Yến Kinh, cậu vừa động tâm, hướng tới mặt anh tiến lại gần.

Nhưng như thể đoán trước được ý đồ của cậu, một bàn tay to của Cố Yến Kinh vươn ra, chính xác không sai sót mà bịt kín miệng cậu.

Hành động của Lâm Tự Bạch đột nhiên dừng lại.

Ơ ơ?

 

 

back top