Lâm Tự Bạch đi theo Thẩm Dật Phong làm kiểm tra. Vì là bệnh viện tư nhân, kết quả kiểm tra có rất nhanh.
May mắn là, ung thư phổi mà Lâm Tự Bạch lo lắng hiện tại vẫn chưa xảy ra, chỉ là có một số vấn đề về phổi yếu.
Bất hạnh là, Lâm Tự Bạch có quá nhiều bệnh vặt.
Cố Yến Kinh xem mà nhíu chặt mày. Chỉ thấy trên đơn bệnh án ghi chằng chịt các loại bệnh trạng: Suy dinh dưỡng, phổi yếu, tỳ hư, đau nửa đầu, dạ dày yếu, nổi mề đay, rối loạn hoảng sợ, bệnh đốt sống cổ, phình đĩa đệm thắt lưng…
Mỗi triệu chứng bệnh đều đánh thẳng vào lòng Cố Yến Kinh.
Anh nhớ rõ, Lâm Tự Bạch khi còn nhỏ rõ ràng là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, không biết Lâm Tự Bạch đã trải qua những gì mà cơ thể lại hao tổn đến mức này.
Trước đây, Cố Yến Kinh đã tìm hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm Tự Bạch, nhưng chỉ với vài tờ giấy hay vài phút video, những gì anh nhìn trộm được chỉ là những bề nổi, vĩnh viễn không thể thực sự cảm nhận được.
“Cơ thể đứa nhỏ nhà anh kém quá.”
Thẩm Dật Phong vừa lật bệnh án vừa than thở: “Mỗi bệnh đều không quá nghiêm trọng, chẳng qua là quá nhiều bệnh tích tụ lại với nhau, nên trông mới rắc rối vậy thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Cố Yến Kinh, Thẩm Dật Phong thầm nghĩ người bạn tốt này của mình quả thực đã sa vào lưới tình rồi. Hắn ta nói:
“Yên tâm, cứ theo cái vẻ lo lắng này của anh mà chăm sóc tốt, cậu bé sẽ không sao đâu.”
Cố Yến Kinh nghe vậy liếc Thẩm Dật Phong một cái, Thẩm Dật Phong làm động tác bịt miệng, không nói nữa.
Lâm Tự Bạch nghe Thẩm Dật Phong nói, ánh mắt vẫn dán vào tấm phim CT vừa chụp xong. Chuyện liên quan đến việc cậu có kịp thời phát hiện ổ bệnh hay không, cậu không dám chần chừ, truy hỏi Thẩm Dật Phong:
“Bác sĩ Thẩm, phổi của tôi thật sự không có vấn đề gì sao?”
Thẩm Dật Phong thấy cậu vẫn còn băn khoăn chuyện này, hắn ta lại cẩn thận nhìn kỹ tấm phim của Lâm Tự Bạch, cầm cây bút bi trong túi áo trước n.g.ự.c giải thích cho cậu:
“Tiểu Tự à, cậu xem chỗ này, độ thấu quang hai phổi tốt, đường đi của mạch m.á.u phế quản tự nhiên, không thấy bóng mờ, kính mờ hay hình ảnh cục u. Phổi cậu hiện tại không có gì bất thường, tỷ lệ mắc ung thư rất nhỏ, cậu không cần quá lo lắng. Nếu thực sự không yên tâm, sau này cứ định kỳ đến kiểm tra là được.”
Kiếp trước Lâm Tự Bạch cũng có kiểm tra định kỳ, nhưng không kiểm tra toàn diện như vậy. Nhìn Thẩm Dật Phong chỉ vào lá phổi khỏe mạnh của mình, cậu ngẩn người trong giây lát.
Nhận thấy cậu có chút căng thẳng, Cố Yến Kinh đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cậu, cảm giác ấm áp và khô ráp.
Lâm Tự Bạch theo bàn tay anh ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt Cố Yến Kinh mang theo chút lo lắng.
Lâm Tự Bạch chợt nhận ra sự căng thẳng của mình đã ảnh hưởng đến Cố Yến Kinh, vì thế cậu nở một nụ cười với anh, rồi nói với Thẩm Dật Phong:
“Được ạ, bác sĩ.”
Cậu nắm lại tay Cố Yến Kinh, nói: “Thúc thúc, em hơi đói rồi, lát nữa chúng ta đi ăn sáng nhé.”
Vì phải kiểm tra buổi sáng nên cậu còn chưa ăn sáng.
“Được.” Cố Yến Kinh đáp lời.
Làm xong kiểm tra, Thẩm Dật Phong kê cho Lâm Tự Bạch một ít thuốc.
Hắn ta đứng trên tầng hai nhìn theo hai người rời đi, thấy ánh mắt Cố Yến Kinh từ đầu đến cuối không rời khỏi Lâm Tự Bạch, hắn ta cười thầm chụp một bức ảnh bóng lưng hai người gửi cho Cố Yến Kinh.
[Thẩm đại thiếu gia]: Cố ca, ánh mắt anh sắp dính lên người người ta luôn rồi.
[Thẩm đại thiếu gia]: Lại còn bắt người ta gọi mình là thúc thúc, thật là xấu hổ quá hì hì.
Cố Yến Kinh nhìn thấy hai tin nhắn này, ngừng lại hai giây, sau đó nhấp vào dấu ba chấm ở góc trên bên phải, bật chế độ miễn làm phiền cho tin nhắn.
Lâm Tự Bạch thấy hành động này có chút ngạc nhiên, hỏi Cố Yến Kinh: “Thúc thúc, bác sĩ Thẩm gửi gì vậy?”
“Tiểu Ngư quan tâm anh ta à?” Cố Yến Kinh hỏi ngược lại.
“Anh ấy không phải bạn của thúc thúc sao?”
Lâm Tự Bạch thực ra biết rất ít về Cố Yến Kinh.
Trước hôm nay, cậu thậm chí còn nghĩ Cố Yến Kinh là người cô độc, ngay cả bạn bè cũng không có. Vì thế Lâm Tự Bạch có chút ấm ức nói:
“Em không phải quan tâm anh ấy, chỉ là muốn tìm hiểu về thúc thúc thôi. Em còn không biết thúc thúc có những người bạn nào nữa.”
Ngược lại, Cố Yến Kinh dường như biết rõ mọi chuyện đã xảy ra với cậu.
Cố Yến Kinh nghe Lâm Tự Bạch nói vậy, nhất thời có chút lúng túng, anh vội vàng nói:
“Quá khứ của anh rất khô khan, đơn giản là một số chuyện học hành ở nước ngoài rồi về nước bận rộn với công việc thôi.”
Cố Yến Kinh đơn giản khái quát quá khứ của mình, nói là khô khan, chẳng có ý nghĩa gì. Ai ngờ, anh vừa nói xong, Lâm Tự Bạch lại lộ ra vẻ sùng bái:
“Rất lợi hại mà.”
“À mà em còn nghe nói về tin đồn của thúc thúc nữa.”
Lâm Tự Bạch nhớ lại những tin đồn về Cố Yến Kinh: một bạn học của các thiếu gia nổi tiếng ở thành phố B, 20 tuổi về nước theo đuổi học vị Tiến sĩ. Trong thời gian học, anh cùng vài người bạn thành lập công ty khoa học kỹ thuật. Thông qua việc nghiên cứu và phát triển một công nghệ mới mang tính đột phá cùng với sự hỗ trợ chính sách của quốc gia, đã đưa công ty lên top 500 toàn cầu chỉ trong mười năm ngắn ngủi. Anh cũng thông qua việc mua lại một số cổ phần khác của nhà họ Cố để nắm quyền kiểm soát, thay thế Cố Kinh Nghiệp trở thành người nắm quyền kiểm soát thực tế của nhà họ Cố.
Lẽ ra anh phải là một nhân vật truyền kỳ được ngưỡng mộ sâu sắc, nhưng việc anh từng mắc bệnh tâm thần thời niên thiếu và suýt gi.ết ch.ết cha mình bị người ta đào sâu. Mọi người bắt đầu xem anh là có đầu óc thiên tài nhưng bại hoại, bất hiếu, là kẻ m.á.u lạnh mang mặt người dạ thú.
Có một loại bệnh tâm lý xã hội gọi là Hội chứng Cây Anh Túc Cao, chỉ việc mọi người có xu hướng tấn công, hạ thấp hoặc chế giễu những người đạt được thành tựu lớn lao, có địa vị hiển hách.
Với tâm lý này, rất ít người tìm hiểu sự thật đằng sau, mà còn có rất nhiều người đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích, phê phán một điểm có thể bị chê trách, coi đó là trò giải trí đến ch.ết.
Tuy nhiên, đó đều là chuyện của rất nhiều năm trước. Hiện tại, cùng với sự thành công của Cố Yến Kinh, rất ít người còn dám nhắc đến những chuyện này.
“Ồ? Chắc lại là những lời nghi kỵ đó rồi.” Cố Yến Kinh cũng biết rõ những tin đồn truyền đi là gì.
“Cũng không phải, có tốt có xấu.”
Lâm Tự Bạch bổ sung: “Đó là do họ chưa thực sự gặp thúc thúc. Nếu đã gặp, chắc chắn sẽ không nói như vậy.”
Lâm Tự Bạch vừa tìm kiếm địa điểm ăn sáng trên điện thoại, vừa nói.
Ánh mắt Cố Yến Kinh dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của cậu, mềm mại, trông có vẻ rất dễ chịu khi chạm vào.
Cố Yến Kinh không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ:
Giọng anh từ trên đầu Lâm Tự Bạch truyền xuống: “Anh không bận tâm những điều đó.”
Anh chỉ hơi sợ Lâm Tự Bạch hiểu lầm.
Lần đầu gặp mặt, Lâm Tự Bạch đã muôn vàn không muốn kết hôn với anh. May mắn thay, bây giờ Lâm Tự Bạch đã bằng lòng chấp nhận anh.
Lâm Tự Bạch không biết quá trình tâm lý của Cố Yến Kinh, cuối cùng cậu tìm một quán ăn sáng dưới tầng khách sạn.
Thời gian đã muộn nên quán không có nhiều người. Lâm Tự Bạch tìm một chỗ trống ngồi cùng Cố Yến Kinh, gọi cháo nóng hổi và một đĩa bánh bao nhỏ.
Ngoài ra, còn gọi thêm khoai lang viên chiên giòn, ruốc cuộn, xúc xích nướng, quẩy, bánh bí đỏ, bánh táo đỏ, mỗi loại hai phần.
Cảnh Lâm Tự Bạch ăn nhiều lần trước rồi say xe muốn nôn vẫn còn rõ ràng trước mắt. Thấy Lâm Tự Bạch gọi nhiều như vậy, Cố Yến Kinh nhắc nhở:
“Tiểu Ngư, gọi nhiều quá ăn không hết đâu.”
Lâm Tự Bạch vừa rồi đã xem tin nhắn điện thoại, cậu đã hẹn trước người rồi. Nghe vậy, cậu nói với Cố Yến Kinh:
“Không sao, chờ anh ấy đến chắc chắn sẽ ăn hết.”
“Ai đến?” Cố Yến Kinh khẽ nhíu mày.
“Hôm qua hai người hình như đã gặp rồi.” Lâm Tự Bạch dù tối qua sốt có hơi mơ màng, nhưng vẫn loáng thoáng có ấn tượng.
“Hôm qua anh ấy không phải đã giúp chăm sóc em sao, còn đội mưa đưa em về khách sạn. Nên em muốn mời anh ấy ăn một bữa.”
Ban đầu cậu định mời ăn bữa tử tế, nhưng Chu Phi nói sắp ch.ết đói rồi, muốn ăn sáng. Vừa hay Lâm Tự Bạch cũng muốn ăn, nên tiện thể ăn cùng nhau luôn.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chu Phi đẩy cửa quán ăn sáng, đi về phía bàn ăn của Lâm Tự Bạch.
Vì Lâm Tự Bạch và Cố Yến Kinh ngồi đối diện nhau, nên anh ta rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Tự Bạch.
Nhìn thấy anh ta, mặt Cố Yến Kinh lập tức trầm lại. Chỉ thấy Chu Phi còn cố tình uốn tóc xoăn, đeo kính râm trên đầu, mặc áo sơ mi thường ngày và quần đùi của một thương hiệu cao cấp, khi bước đến, còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta.
Anh ta giống như một con công đực đang khoe mẽ khắp nơi, lại còn cố tình tiếp cận Tiểu Ngư nhà anh. Cố Yến Kinh thấy thế khẽ nhíu mày.
Chu Phi dựa vào Lâm Tự Bạch rất gần, trong miệng nói:
“Tiểu Tự, tôi yêu cậu quá, sao cậu biết tôi chưa ăn sáng thế.”
Cố Yến Kinh nhìn chằm chằm cánh tay Chu Phi đang đặt trên vai Lâm Tự Bạch.
Chu Phi dường như cảm nhận được, sau đó bỗng chốc buông tay ra. Chỉ thấy anh ta trốn sau lưng Lâm Tự Bạch, trà xanh mà nói:
“Tiểu Tự, chồng cậu đáng sợ quá.”
