Trọng Sinh, Mỹ Nhân Ốm Yếu Được Đại Gia Hào Môn Nuông Chiều

Chương 24: Khám Bệnh

Cố Yến Kinh nghe lời này của cậu, không những không ghét bỏ mà còn cảm thấy đáng yêu. Anh hỏi:

“Loại người xấu nào?”

Lâm Tự Bạch nói: “Chính là cái loại cố ý đẩy người khác xuống cầu thang, giành giật công việc của người khác, còn giành luôn cả người nhà của người ta ấy?”

Thấy không có hành động nào phù hợp với một đứa trẻ, Cố Yến Kinh trầm mặc: “……”

Thấy anh im lặng, Lâm Tự Bạch có một thoáng căng thẳng.

Cậu hỏi: “Anh có ghét không?”

“Không ghét.” Cố Yến Kinh lắc đầu: “Bất kể em làm gì, anh cũng sẽ không ghét bỏ.

Huống hồ những chuyện này Lâm Tự Bạch vốn cũng sẽ không làm, ngay cả là làm đi nữa, Cố Yến Kinh cũng sẽ dọn sạch chướng ngại cho cậu, dù sao anh cũng chẳng phải là người tốt gì.

Nhưng để dạy dỗ con trẻ cho tốt, anh vẫn nói: “Tuy nhiên, không được tự làm mình bị thương. Nếu bị thương, vẫn phải đưa về nhà quản giáo một chút.”

Lâm Tự Bạch nghe vậy lộ ra vẻ tò mò: “Quản giáo như thế nào?”

Cố Yến Kinh nhìn chằm chằm Lâm Tự Bạch, trong lòng cũng đang suy nghĩ.

Không thể đánh, cơ thể vốn đã không tốt, cũng không thể mắng, nói không chừng sẽ khóc.

Xì, quả thực không có cách nào với Lâm Tự Bạch.

Anh nhíu mày, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với Lâm Tự Bạch thế nào. Nếu làm theo Lâm Tự Bạch nói, trừng phạt bằng một nụ hôn là được rồi.

Cố Yến Kinh suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ ra một chiêu hay:

“Phạt em kiểm tra sức khỏe định kỳ ở bệnh viện.”

“Cái gì?”

Lâm Tự Bạch như gặp đại dịch, nói như vậy quả thực khiến cậu sợ hãi.

Cố Yến Kinh thấy vẻ mặt cậu, xoa đầu cậu hỏi:

“Sợ gặp bác sĩ đến vậy à.”

“Cũng không phải…”

Lâm Tự Bạch không sợ bác sĩ bình thường, chỉ sợ những bác sĩ riêng lòng lang dạ sói của nhà họ Lâm đã đè cậu xuống cưỡng bức rút m.á.u cậu.

Cậu còn sợ những mũi kim châm vào người, những ống tiêm luồn vào cơ thể, những vết đ.â.m xuyên vào xương tủy.

Nỗi đau khắc sâu vào xương cốt, mỗi khi gặp lại, Lâm Tự Bạch cảm thấy sợ hãi và căng thẳng, đây là điều không thể xoa dịu.

Nhưng cậu nhớ đến việc cuối cùng mình mắc ung thư phổi và nỗi đau của Cố Yến Kinh khi không kịp phát hiện.

Những nỗi sợ hãi này của cậu trở nên vô cùng bé nhỏ. Cậu nói với Cố Yến Kinh:

“Được rồi.”

Dựa trên thời gian bác sĩ suy đoán kiếp trước, cơ thể cậu hiện tại hẳn là vẫn còn khỏe mạnh. Chỉ cần cậu đi kiểm tra định kỳ, kịp thời ngăn chặn bệnh tình ngay từ đầu, hoặc hiện tại giữ tâm trạng thoải mái hơn một chút, có lẽ sẽ không mắc ung thư phổi.

Cố Yến Kinh nói xong, lại lần nữa đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Tự Bạch. Thân nhiệt Lâm Tự Bạch đã gần như hạ xuống, chỉ còn hơi sốt nhẹ.

Lâm Tự Bạch gục trên người Cố Yến Kinh, yên tĩnh lắng nghe tiếng tim đập của anh.

Cậu thích cảm giác được bao bọc bởi sự ấm áp này, cũng thích loại tình cảm không cần bất kỳ điều kiện nào như thế này.

Có lẽ lần này có Cố Yến Kinh đi cùng, cậu có thể đối mặt với những bệnh tật và đau đớn không rõ đó.

Lâm Tự Bạch buông bỏ khúc mắc trong lòng, nhẹ giọng nói: “Thúc thúc, ngày mai đi kiểm tra cùng em nhé.”

Cố Yến Kinh ôm chặt lấy cậu, khẽ nói: “Được.”

Ngày hôm sau, Lâm Tự Bạch xin nghỉ trước với chương trình thực tế.

Cố Yến Kinh lái xe đưa cậu đến một bệnh viện tư nhân quen thuộc của gia đình.

Cố Yến Kinh có một người bạn là viện trưởng kiêm chủ trị y sư ở đây. Anh đưa Lâm Tự Bạch đi làm kiểm tra toàn thân trước.

Thẩm Dật Phong cũng là lần đầu thấy đối tượng kết hôn của Cố Yến Kinh.

Hắn ta nhìn Cố Yến Kinh dỗ dành người ta, đưa vào phòng khám bệnh, từ đầu đến cuối ân cần hỏi han không một chút mất kiên nhẫn.

Hắn ta nhìn đến ngây người, nhất thời cảm thấy Cố Yến Kinh có phải đã thay đổi linh hồn rồi không.

Trước đây nghe bạn bè ở thành phố B nói Cố Yến Kinh cưới một cậu ấm được chiều chuộng về nhà, hắn ta còn không tin.

Hôm nay tận mắt thấy, thực tế còn hơn cả lời đồn.

Thẩm Dật Phong nhìn Lâm Tự Bạch còn nhỏ tuổi, cho rằng cậu vẫn là học sinh. Hắn ta thì thầm vào tai Cố Yến Kinh:

“Khụ khụ, anh thật sự tìm một đứa trẻ à, trâu già thích gặm cỏ non rồi.”

Hoàn toàn không ngờ rằng, Cố Yến Kinh từng được coi là sẽ cô độc cả đời trong mắt đám bạn, lại là người đầu tiên thoát kiếp độc thân, còn tìm một người nhỏ đến vậy.

Cố Yến Kinh nghe vậy liếc nhìn hắn ta một cái: “Đăng ký kết hôn hợp pháp, cậu có ý kiến gì?”

Thẩm Dật Phong nhận ra vẻ không vui của anh, vội xua tay: “Không có, không có.”

Bọn họ đều là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thẩm Dật Phong cũng hiểu Cố Yến Kinh. Nếu không phải đã suy nghĩ nghiêm túc, tuyệt đối không có khả năng đăng ký kết hôn.

Hiểu thì hiểu, nhưng cây vạn tuế nghìn năm trổ hoa, vẫn khiến hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vì thế, hắn ta nghiêm túc nhìn về phía Lâm Tự Bạch, cố gắng tìm ra một chút khác biệt trên người cậu.

Thẩm Dật Phong tỉ mỉ nhìn Lâm Tự Bạch, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cậu, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Mẹ ơi, cậu bé này đẹp trai quá.

Cố Yến Kinh nhận ra ánh mắt của hắn ta, lặng lẽ chắn Lâm Tự Bạch lại.

“Nhìn gì?”

Thẩm Dật Phong thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ người này che chở quá rồi. Hắn ta nói:

“Không có gì, cảm thán anh thật sự tìm được một bảo bối.”

Người đẹp như vậy, ai cũng muốn ôm về nhà cưng chiều.

Thẩm Dật Phong thầm nghĩ, ngay cả Cố Yến Kinh cũng đã chịu thua trước cửa ải mỹ nhân này.

Phải biết Cố Yến Kinh nổi tiếng là điên rồ, hồi nhỏ chỉ có loại thiếu gia có tính khí không bình thường, bị gia tộc ruồng bỏ như Thẩm Dật Phong mới chơi với anh.

Nhưng, Cố Yến Kinh còn khổ hơn hắn ta, thời niên thiếu đã bị ném ra nước ngoài. Nếu không phải tự mình có bản lĩnh, e rằng đã ch.ết ở nước ngoài rồi.

Nghĩ đến những chuyện cũ đó, Thẩm Dật Phong hỏi: “Nói tôi nghe tình hình xem.”

Cố Yến Kinh nói: “Tối qua cậu ấy phát sốt, sáng nay đã hạ sốt rồi. Đến chỗ cậu để làm kiểm tra toàn thân.”

“Được.”

Thẩm Dật Phong đáp lời, nói với Lâm Tự Bạch bên cạnh:

“Tiểu Tự, đi theo tôi làm kiểm tra nhé.”

Lâm Tự Bạch có chút căng thẳng.

Kỳ thực cậu không sợ những vấn đề khác, chỉ sợ bệnh ung thư phổi của kiếp trước.

“Tôi muốn kiểm tra kỹ một chút, đặc biệt là phổi. Tôi muốn chụp CT xoắn ốc phổi để xem có vấn đề gì không?”

Thẩm Dật Phong hơi kinh ngạc.

Hắn ta hỏi: “Sao lại muốn kiểm tra kỹ như vậy, trong nhà có tiền sử ung thư phổi sao?”

Lâm Tự Bạch lắc đầu nói: “Trong nhà không có, nhưng trước đây tôi từng sống lâu ngày trong môi trường khói thuốc, cái loại phòng vài chục mét vuông mà có vài chục người hút thuốc ấy. Hơn nữa, tâm trạng tôi ngày thường cũng không tốt lắm, nên muốn kiểm tra xem sao.”

Ung thư cũng có liên quan đến tâm trạng. Đôi khi Lâm Tự Bạch còn hoài nghi phải chăng kiếp trước tâm lý mình quá kém cỏi.

Lần này Thẩm Dật Phong thực sự kinh ngạc. Theo lý mà nói, Lâm Tự Bạch là tiểu thiếu gia nhà họ Lâm, dù không được cưng chiều cũng không đến mức sống khổ sở như vậy chứ.

Một người ngoài như hắn ta nghe còn thấy khó chịu, huống chi là Cố Yến Kinh. Hắn ta theo bản năng nhìn về phía Cố Yến Kinh, chỉ thấy thần sắc Cố Yến Kinh căng thẳng, môi đã mím đến tái nhợt.

Cố Yến Kinh biết, Lâm Tự Bạch từng được các gia đình khác nhau nhận nuôi, rồi đều bị bỏ rơi với đủ loại lý do.

Có một gia đình mở tiệm mạt chược, khách khứa ra vào không ngừng. Lâm Tự Bạch hít phải khói thuốc, tự nhiên không tránh khỏi ho khan.

Vì sao lúc trước anh lại không tìm thấy cậu sớm hơn.

Lâm Tự Bạch nhận thấy sự khác thường của Cố Yến Kinh, cậu đưa tay véo véo lòng bàn tay Cố Yến Kinh, rồi nói với Thẩm Dật Phong:

“Vậy chúng ta đi kiểm tra ngay bây giờ nhé.”

back top