TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 40: Lời Thú Nhận

Luật chơi của trò "Nói Thật hay Thử Thách" rất đơn giản: mỗi người rút trúng một lá bài, người rút trúng lá bài Vua sẽ chỉ định một con số.

Người giữ lá bài đó sẽ lựa chọn nói thật hay thử thách, hình phạt cụ thể do Vua quyết định.

“Ta là Vua!”

Có người kinh hô một tiếng, sau đó tròng mắt xoay tròn, cuối cùng chỉ định một con số: “15.”

Khương Thư Ngọc cúi đầu nhìn, không phải anh, nhưng người bên cạnh là Văn Túc Thời lại có chút bất đắc dĩ. Anh ta giơ lá bài lên: “Là anh.”

Beta lập tức nghiêng đầu nhìn sang, cười bật ra tiếng, không ngờ vận may của đối phương lại tốt như vậy.

“Anh chọn nói thật.” Văn Túc Thời ném lá bài về giữa, vẻ mặt tự nhiên: “Hỏi đi.”

Người nọ ho khan hai tiếng, hỏi ra một vấn đề mà mọi người đều muốn biết: “Tôi muốn hỏi Văn học trưởng, anh và Khương đồng học là… ai theo đuổi ai?”

Văn Túc Thời nghe thấy câu hỏi này, khóe môi liền cong lên: “Tôi theo đuổi Khương Thư Ngọc. Tôi và em ấy quen nhau đã rất lâu rồi, nếu nhớ không lầm thì… tám năm.”

Lời này vừa ra, nhất thời gây ra không nhỏ sự xôn xao.

Dù sao mọi người đều đồn đoán, có người nói Khương Thư Ngọc bám lấy Văn Túc Thời, có người lại nói Văn Túc Thời có một "bạch nguyệt quang", Khương Thư Ngọc chỉ là người thay thế.

Phần lớn các câu chuyện đều cho rằng Khương Thư Ngọc là bên yếu thế.

Vòng tiếp theo lần nữa bắt đầu. Lần này, người rút trúng lá bài Vua chính là Dịch Nhất. Omega ngước mắt nhìn Khương Thư Ngọc, môi hắn ta khẽ nhúc nhích, báo một con số: “21.”

Hô hấp Khương Thư Ngọc cứng lại, anh có chút bất đắc dĩ ném lá bài ra: “Tôi là số 21. Tôi chọn nói thật.”

Dịch Nhất phát hiện là Khương Thư Ngọc, hắn ta không hề thở phào nhẹ nhõm. Đáy mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn Khương Thư Ngọc: “Tôi muốn hỏi—”

“Cậu có phải đang mang thai không?”

Omega nói những lời này ra với vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt lớp trưởng ngồi bên cạnh hắn ta không tốt lắm, hình như buổi chiều sau khi Dịch Nhất nhận được một cuộc điện thoại thì cảm xúc cá nhân liền không ổn.

Lớp trưởng muốn nắm tay Dịch Nhất: “Sao cậu có thể hỏi loại vấn đề riêng tư này trước mặt mọi người?”

Dịch Nhất chạm vào tay lớp trưởng liền lập tức rụt về, hắn ta trừng mắt nhìn đối phương một cái, hoàn toàn không để ý tới ý kiến của lớp trưởng.

Hắn ta quá hiểu Khương Thư Ngọc, từ việc anh che chở bụng dưới và những phản ứng bất thường gần đây, hẳn là đã mang thai.

Mang thai… Ghê tởm, quá ghê tởm.

Khương Thư Ngọc nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt chợt trắng bệch.

Trên mặt anh không còn một tia ý cười nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Nhất.

Anh có thể giấu, nhưng vài tháng nữa sẽ không giấu được. Nhiều người đang nhìn chằm chằm anh và Văn Túc Thời như vậy, chi bằng—

“Thư Ngọc.” Văn Túc Thời lần này thực sự tức giận, ngay cả pheromone của anh cũng mang theo vị bưởi đắng.

Một Beta như Khương Thư Ngọc còn cảm nhận được sự khác lạ, càng khỏi phải nói đến những Alpha và Omega xung quanh: “Đừng để ý đến hắn ta.”

Khương Thư Ngọc nhếch môi dưới, anh xoa tay Văn Túc Thời, trấn an cảm xúc Alpha, sau đó trực tiếp cất cao giọng nói: “Đúng vậy, thì sao?”

“Nếu không phải tôi cảm thấy quá sớm, sợ là hiện tại đã phải mời mọi người uống rượu hỉ rồi.”

Khương Thư Ngọc đứng lên, anh vươn tay về phía Văn Túc Thời: “Đi thôi, em mệt rồi.”

Beta thản nhiên nói: “Hôm nay em chơi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút. Xin lỗi.”

Khương Thư Ngọc rút lá bài từ tay Văn Túc Thời, tiện tay ném xuống đất.

Anh khiêu khích nhếch mày về phía Dịch Nhất. Ánh mắt anh mang ý vị thách thức.

Anh không sợ hãi những ánh mắt soi mói đó. Điều này cũng nên “cảm ơn” Dịch Nhất và Khương Trình, nếu không anh cũng sẽ không học được cách chấp nhận mọi chuyện một cách tốt đẹp.

Khương Thư Ngọc trong lòng cảm thấy không có gì, nhưng Văn Túc Thời lại đặc biệt lo lắng.

Vừa trở lại khách sạn, Khương Thư Ngọc đã bị Văn Túc Thời ôm chặt.

Beta còn sững sờ một chút, không rõ Alpha đang làm sao.

Giây tiếp theo, anh liền nghe thấy đối phương nói: “Thực xin lỗi, là anh làm em chịu ủy khuất, Dịch Nhất bên kia anh sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ không. Chuyện trường học anh cũng sẽ kiểm soát tốt dư luận.”

Beta xoay người đối mặt Văn Túc Thời, hai tay anh nâng mặt Alpha, nhân tiện nhéo nhéo.

Anh nhếch môi: “Yên tâm đi, em sẽ không bị ảnh hưởng đâu, dù sao sớm muộn gì mọi người cũng phải biết.”

“Nhưng em muốn về nhà.” Khương Thư Ngọc bị náo loạn một chuyến, anh cũng không muốn ở lại nữa.

Beta rũ mặt, vùi đầu vào lòng Văn Túc Thời, buồn bã nói: “Chúng ta trở về được không?”

Văn Túc Thời tự nhiên sẽ không có bất cứ ý khác nào. Anh hôn Khương Thư Ngọc một cái, sau đó dùng sức ôm chặt Khương Thư Ngọc vào lòng.

Hai người rúc vào nhau, dường như mọi khó khăn đều không còn tồn tại.

Chỉ cần họ vẫn yêu nhau là đủ rồi.

________________________________________

Lần tụ hội trước trở về, lớp trưởng liền gửi lời xin lỗi cho Khương Thư Ngọc.

Cậu ta nói đã chia tay với Dịch Nhất. Dịch Nhất kháng cự tiếp xúc, lại còn nói ra những lời như vậy với Khương Thư Ngọc, lớp trưởng không thể tiếp thu liền đề nghị chia tay.

Dịch Nhất cũng rất dứt khoát đồng ý, nhưng lớp trưởng căn bản không nghĩ ra lúc trước Dịch Nhất vì sao lại muốn theo đuổi cậu ta.

Khương Thư Ngọc chỉ cười nhạt, không nói gì thêm. Dịch gia cũng bị niêm phong, Dịch Nhất tự nhiên chịu liên lụy.

Anh không rõ Văn Túc Thời đã làm những gì, nhưng cũng chưa từng hỏi, anh hiện tại chỉ cần một kết quả mà thôi.

Khoảng thời gian trước Văn Túc Thời nói cho anh, Dịch Nhất mắc bệnh nan y, ung thư tuyến thể giai đoạn cuối.

Về cơ bản không có thuốc chữa trị, chỉ có thể chờ chết.

Biện pháp duy nhất có thể giảm bớt bệnh trạng chính là tìm được Alpha có độ xứng đôi pheromone cao để khai thông giảm đau.

Xem ra lớp trưởng chính là người đó, chỉ tiếc bệnh tình Dịch Nhất hoàn toàn chuyển biến xấu.

Cũng không khó đoán vì sao ngày đó Dịch Nhất lại hỏi anh có phải mang thai hay không.

Mạng sắp không còn, những chuyện khác cũng không còn đáng để bận tâm.

“Em bé rất khỏe mạnh, hai vị có thể thấy đây là tay nhỏ và chân nhỏ của bé.”

Bác sĩ đang làm siêu âm cho Khương Thư Ngọc. Cô vừa kiểm tra vừa trò chuyện với họ: “Trông có vẻ mọi thứ đều rất bình thường. Thai nhi phát triển tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, dù sao là Beta, thai nhi rất dễ bị nhỏ.”

“Có thể đứng lên rồi.”

Bác sĩ rút một tờ giấy đưa cho Văn Túc Thời, bảo Alpha lau gel siêu âm trên bụng Khương Thư Ngọc: “Bốn tháng rồi, có thể quan hệ vợ chồng ở mức vừa phải. Tuy là Beta, nhưng cùng với sự trưởng thành của đứa bé, nhu cầu với pheromone Alpha cũng sẽ tăng cao theo.”

Khương Thư Ngọc kéo quần áo xuống. Nghe được lời này, vành tai anh lập tức đỏ lên.

Anh ngẩng đầu nhìn Văn Túc Thời, ý cười trên mặt không thể giấu được: “Vâng, tôi đã biết.”

“Về thôi.”

Hiện tại đã là tháng 12. Độ cong bụng dưới của Khương Thư Ngọc rõ ràng hơn trước không ít.

Thành phố B là thành phố phía Bắc, hiện tại đã bắt đầu có tuyết rơi.

Khương Thư Ngọc trước kia ở thành phố A rất ít nhìn thấy tuyết, cho nên mỗi lần tuyết rơi anh đều đặc biệt hưng phấn.

Khương Thư Ngọc đội mũ, quàng khăn, đeo găng tay. Anh vươn tay nhìn bông tuyết đậu trên lòng bàn tay rồi tan chảy, niềm vui sướng không thể giấu được trong đáy mắt: “Vài hôm nữa chúng ta đắp người tuyết nha?”

Ánh mắt Văn Túc Thời nhìn Khương Thư Ngọc trước sau vẫn là sự dịu dàng và cưng chiều, anh gật đầu: “Được. Hai ngày này anh hơi bận, chờ xong việc anh sẽ đắp cùng em.”

Beta không lên tiếng, chỉ dùng thân thể nhẹ nhàng đụng vào Văn Túc Thời. Sự rung động trong đáy lòng cũng đang lặng yên nảy mầm.

Bọn họ từ đêm đó về rốt cuộc không cùng nhau ngủ nữa. Mỗi lần Văn Túc Thời nhiều nhất cũng chỉ cho phép anh dùng dụng cụ hỗ trợ.

Khương Thư Ngọc nghĩ tới chuyện đó, nhưng đều bị Văn Túc Thời từ chối, ngược lại anh bị đối phương làm cho đạt được khoái cảm rất nhiều lần.

Hôm nay…

Khương Thư Ngọc về đến nhà sau khi tắm rửa sạch sẽ. Anh thấy Văn Túc Thời đang ở thư phòng, liền lén lút lấy ra dụng cụ mình đã mua.

Anh không nhớ rõ kích cỡ của Văn Túc Thời lớn thế nào, chỉ có thể mua một cái lớn nhất.

Cơ thể Beta không giống Omega, mỗi lần trong chuyện ấy đều cần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.

“Tê.”

Khương Thư Ngọc đau đến mức nước mắt sắp rơi ra, anh mím môi, vẫn tiếp tục đẩy vào bên trong, cho đến khi chạm tới điểm nhạy cảm của mình mới dừng lại.

Beta thở hổn hển, cảm thấy hoàn toàn không bằng Văn Túc Thời thao túng.

Đúng, xác thật không bằng Văn Túc Thời.

Khương Thư Ngọc nhắm hai mắt nghiến răng rút dụng cụ ra, suýt nữa anh đã quỳ rạp trên mặt đất vì run chân. Beta lau khô cơ thể sau đó lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị ra.

Đó là một bộ đồ ngủ màu trắng, không giống bình thường bởi nó có dây đeo rất nhỏ, n.g.ự.c và phía sau đều là vải lụa mỏng nửa trong suốt, phần bụng dưới cũng được thiết kế táo bạo.

Khương Thư Ngọc mặc xong, tự mình ngượng ngùng hơn nửa ngày mới dám đi ra ngoài.

Văn Túc Thời còn ở thư phòng. Khương Thư Ngọc vì chột dạ nên bước chân đều đặt nhẹ. Anh từ từ lùi ra mép giường, vừa định leo lên thì cửa phòng mở ra.

Beta theo bản năng quay đầu nhìn sang, không ngờ lập tức mất thăng bằng ngã ngồi xuống giường.

“Văn Túc Thời.”

Khương Thư Ngọc theo bản năng giơ tay muốn che ngực, nhưng lập tức thả xuống.

Anh nghiêng đầu không dám nhìn Văn Túc Thời, cổ vì thẹn thùng mà đỏ bừng, hơi thở cũng phát run: “Túc Thời ca ca.”

Khương Thư Ngọc gọi xong, nửa ngày không nghe thấy Văn Túc Thời đáp lại.

Anh có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn sang, không ngờ Alpha đã khóa trái cửa phòng, cúc áo trên cũng đã cởi hết. Beta cắn môi dưới, anh vươn tay muốn Văn Túc Thời ôm lấy mình: “Lại đây.”

“Sao hôm nay em lại—” Văn Túc Thời vừa nắm lấy tay Khương Thư Ngọc, giây tiếp theo đã bị đối phương hôn lên.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Alpha cũng tại khắc này biến mất hoàn toàn: “Đừng nóng vội, anh đi lấy dầu bôi trơn.”

Khương Thư Ngọc vòng lấy eo Văn Túc Thời, căn bản không cho đối phương đi. Beta lắc đầu, ghé vào tai Văn Túc Thời nói: “Em đã chuẩn bị xong rồi.”

Đôi mắt Văn Túc Thời run rẩy, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu anh ta hoàn toàn đứt đoạn.

Anh một tay nắm lấy tay Khương Thư Ngọc giơ qua đỉnh đầu, sau đó cắn vành tai Khương Thư Ngọc: “Ngoan lắm, sao lại nghe lời anh như vậy?”

“……”

“Nâng lên chút, nâng bụng lên.”

“Không được khóc.”

“……”

Khương Thư Ngọc không nhớ rõ mình đã bị Văn Túc Thời giày vò bao lâu.

Anh tỉnh lại đã là buổi chiều. Đôi mắt Beta run rẩy, vừa cử động một chút liền cảm thấy cơ thể không khỏe.

Văn Túc Thời ở phương diện này có dục vọng kiểm soát rất mạnh.

Nhưng anh cũng thực sự hưởng thụ.

Khương Thư Ngọc chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh anh không có dấu vết ngủ lại. Văn Túc Thời hẳn là không ở đây.

“Văn Túc Thời.”

Khương Thư Ngọc giọng đã khàn đi. Anh vừa định xuống giường tìm người thì phát hiện một tờ giấy dán ở tủ đầu giường:

【 Công ty có việc anh phải đi một chuyến, buổi tối có lẽ sẽ về trễ một chút. Đừng chờ anh. Yêu em. 】

Nụ cười trên mặt Beta căn bản không thể giấu được. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang bay.

Không hiểu vì sao, vốn tưởng rằng mình đang được hạnh phúc vây quanh, nhưng ngay giây phút này anh lại có một chút bất an.

Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.

Khương Thư Ngọc nắm chặt tờ giấy, anh cúi đầu lẩm bẩm:

“Em chờ anh về nhà.”

 

 

 

back top