TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 39: Chân Tình

Buổi tiệc tối của thị trấn nhỏ rất náo nhiệt. Tài xế nói không có chỗ đậu xe, Khương Thư Ngọc cùng Văn Túc Thời đành tính toán đi bộ đến.

Xuống lầu, họ gặp Hứa Tửu đang ồn ào đòi mua pháo hoa que.

“Tớ muốn chơi!”

Hứa Tửu vẻ mặt phẫn nộ nhìn Thích Vụ, nhưng Thích Vụ hoàn toàn không d.a.o động, biểu tình thậm chí còn nghiêm túc: “Lần trước cậu chơi pháo hoa đã bị bỏng rồi.”

“Đó là do pháo hoa chất lượng không tốt!” Hứa Tửu giận đến mức hận không thể cắn Thích Vụ một ngụm.

Hắn khoanh tay trước n.g.ự.c nghiêng người đi không muốn để ý đến Thích Vụ nữa, không ngờ lại vừa vặn thấy Khương Thư Ngọc đang xem náo nhiệt.

Hắn lập tức chạy chậm tới: “Đăng đăng! Chúc cậu buổi tối tốt lành.”

Khương Thư Ngọc làm bộ lạnh lùng, anh gật đầu. Khi dẫn Văn Túc Thời đi về phía trước, anh đột nhiên quay đầu lại, bí ẩn nói: “Dù sao thì tớ vẫn được chơi pháo bông.”

Hứa Tửu: “……”

Hứa Tửu hoàn toàn phát điên lên, hắn vẻ mặt không thể tin được: “Thư Ngọc, cậu học hư rồi!”

“Mới không có.”

Khương Thư Ngọc xoay người, nhếch đuôi lông mày với Hứa Tửu: “Đi thôi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Anh quay người nhìn về phía người yêu, người bạn của mình, nụ cười trên mặt không thể giấu được.

Anh thực sự rất vui vẻ.

________________________________________

Phố ăn vặt hình như là nơi mà cảnh điểm nào cũng phải có.

Nơi này không chỉ có học sinh của họ, mà còn có nhiều du khách khác.

Người đông đến mức không thấy rõ đường phía trước, chỉ có thể theo dòng người mà đi tới.

Khương Thư Ngọc siết c.h.ặ.t t.a.y Văn Túc Thời, hai người sợ bị lạc nhau.

“Cẩn thận một chút, nơi này quá nhiều người.” Văn Túc Thời che chắn trước người Khương Thư Ngọc, tránh có người chen lấn đụng vào họ: “Không được thì chúng ta về trước.”

Khương Thư Ngọc cũng che chở bụng dưới, anh dựa sát vào Văn Túc Thời, nghe vậy cười thầm một tiếng: “Anh quá khẩn trương rồi.”

Từ góc độ của anh nhìn sang, Alpha vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang gặp phải một chuyện cực kỳ khó khăn, toàn thân cơ bắp cũng căng chặt, sợ anh chịu một chút tổn thương nào.

Lông mi Khương Thư Ngọc hơi run rẩy, không nói thêm gì. Ý muốn bảo hộ của Văn Túc Thời thật sự làm anh rất thỏa mãn, cũng rất có cảm giác an toàn.

“Không thể nào, sao mà đông người thế này!” Hứa Tửu gian nan lách ra từ trong đám đông.

Trong tay hắn cầm hai cây kẹo hồ lô, vừa nhìn thấy Khương Thư Ngọc liền lập tức phất tay: “Ở đây!”

Khương Thư Ngọc bị chen đến tóc cũng lộn xộn, anh phiền muộn bắt lấy một lọn tóc: “Chúng ta tới không phải là thời điểm tốt rồi. Bây giờ cũng không phải mùa du lịch cao điểm, sao lại đông người như vậy?”

Hứa Tửu đưa một cây kẹo hồ lô cho Khương Thư Ngọc, trong miệng hắn nhai một viên sơn trà, giọng nói trở nên mơ hồ: “Có vài công ty tới đây tổ chức team building, cộng thêm có du khách tới chơi, cho nên người liền đông lên.”

“Lớp trưởng gửi tin nhắn cho tớ, nói bọn họ đã đặt một chỗ nướng BBQ ngoài trời, bảo chúng ta đi tới đó hội hợp.”

Hứa Tửu nhổ hạt sơn trà ra, rồi bắt đầu dẫn ba người còn lại anh dũng chiến đấu trong đám đông.

Bốn người tốn rất nhiều công sức mới thành công tìm được địa điểm tập hợp.

Khương Thư Ngọc cởi khăn quàng cổ xuống, anh nóng đến mức muốn cởi cả áo khoác: “Mệt quá đi.”

“Lần sau đi chơi, vẫn là nên chọn chỗ ít người thôi.” Hứa Tửu ngồi bệt xuống bãi cỏ, biểu tình thống khổ: “Có gì ăn không?”

“Đây, vừa nướng xong.” Lớp trưởng bưng một đĩa BBQ lại đây: “Nếm thử hương vị thế nào?”

Khương Thư Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tửu. Anh không dám ăn mấy thứ này lắm, Beta không hiểu rõ về mặt này, không rõ phụ nữ mang thai nên ăn gì và kiêng gì, chỉ có thể cố gắng ăn ít đồ bên ngoài.

“Em ăn không?”

“Không ăn.” Khương Thư Ngọc lắc đầu, anh còn chưa đói.

Không ít bạn học đã tới từ sớm, nên đa phần đã ăn no. Lúc này có người liền bắt đầu đưa ra ý kiến: “Chúng ta chơi trò chơi đi!”

“Nói thật hay thử thách?”

Người nọ lấy ra một bộ bài: “Trò chơi kinh điển không bao giờ cũ, áp dụng cho mọi tình huống.”

Khương Thư Ngọc quay đầu nhìn sang.

Anh vốn dĩ không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng không ít người ánh mắt đều dừng lại trên người anh và Văn Túc Thời, cứ như thể nếu họ không tham gia thì trò chơi sẽ không bắt đầu vậy.

Văn Túc Thời cũng nhận ra, anh cùng Khương Thư Ngọc nhìn nhau một cái, sau đó liền vươn tay kéo Beta đứng lên. Anh ghé sát tai Khương Thư Ngọc, thấp giọng nói: “Lần này—”

“Anh sẽ không nói dối.”

 

 

back top