TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 31: Đứa Bé

Giọng điệu chắc chắn của Hứa Tửu khiến tim Khương Thư Ngọc run rẩy. Anh nắm chặt hai tay, tránh né ánh mắt đối phương một hồi lâu rồi mới thốt lên:

“Đúng vậy.”

Âm cuối của Khương Thư Ngọc run rẩy, cả cơ thể anh căng thẳng đến mức phát run: “Đã hơn hai tháng rồi.”

“Tôi…”

Lời anh chưa nói hết, giây tiếp theo đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Hứa Tửu ôm chặt anh, còn tiện tay vò rối tóc anh một phen. Omega vỗ vai anh: “Đừng sợ, tớ sẽ không mắng cậu đâu.”

Hứa Tửu buông tay, ngồi xổm trước mặt Beta, ánh mắt dừng lại ở bụng dưới Khương Thư Ngọc: “Đứa bé này là của ai?”

Khương Thư Ngọc không ngờ Hứa Tửu lại nói như vậy, lòng anh ấm áp. Nỗi sợ hãi ban đầu cũng dần tan biến: “Là…”

“Văn Túc Thời đúng không?”

Hứa Tửu lập tức đoán ra là ai. Hắn nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Khương Thư Ngọc.

Hiện tại bụng chỉ hơi nhô lên rất nhỏ, nếu không cảm nhận kỹ thì hầu như không phát hiện được: “Hai người thật sự đã lên giường rồi sao?”

“Không ngờ đấy.” Hứa Tửu cảm thán một tiếng: “Tớ còn tưởng hai người vẫn đang giằng co cơ.”

Khương Thư Ngọc đặt hai tay lên đùi, cúi đầu nhìn tay Hứa Tửu, nuốt nước bọt rồi mới mở miệng: “Anh ấy không nhớ.”

Hứa Tửu thu lại vẻ mặt, ngẩng đầu nhìn Khương Thư Ngọc: “Cậu nói gì cơ?”

“Anh ấy không nhớ chúng tôi đã lên giường, cũng không biết tôi mang thai.”

Khương Thư Ngọc cúi đầu cắn môi dưới: “Tôi… sẽ bỏ đứa bé này.”

Nghe vậy, Hứa Tửu chậm rãi đứng dậy. Hắn kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện Khương Thư Ngọc, nhìn thẳng anh: “Khi nào?”

Hắn tôn trọng ý định của Khương Thư Ngọc. Dù sao cả hai còn trẻ, không thể vì nhất thời xúc động mà bất chấp hậu quả.

Hô hấp Khương Thư Ngọc run rẩy: “Chắc khoảng một hai tuần nữa là được. Bác sĩ nói khoang sinh sản của tôi phát triển không tốt lắm, cần phải đợi thai lớn thêm một chút. Tôi vốn định hai ngày này sẽ nói với các cậu, tháng Mười này tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”

Hứa Tửu không hiểu: “Tại sao phải dọn ra ngoài?”

“Sau khi bỏ đứa bé cũng cần nghỉ ngơi. Tôi thấy ở ký túc xá không tiện lắm.”

Khương Thư Ngọc gượng cười với Hứa Tửu.

Tiểu nguyệt tử (giai đoạn nghỉ dưỡng sau phá thai) cũng cần điều dưỡng.

Thay vì mặt dày ở ký túc xá bắt Hứa Tửu chăm sóc, chi bằng anh tự mình ở ngoài.

Beta nói tiếp: “Tôi đã xin phép trường cho phép ở ngoài một tháng, chắc hai ngày này sẽ có kết quả.”

Hứa Tửu không tiện nói gì nhiều, hắn chỉ nắm lấy tay Khương Thư Ngọc, siết chặt: “Chúng ta là bạn bè. Có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần một cú điện thoại, một tin nhắn, tớ sẽ lập tức đến bên cạnh cậu.”

Nụ cười hắn rạng rỡ, như ánh mặt trời sưởi ấm toàn thân Khương Thư Ngọc.

Khương Thư Ngọc dùng sức gật đầu, hốc mắt không kiềm được đỏ hoe. Anh hít sâu: “Cảm ơn.”

“Khóc gì chứ?”

Hứa Tửu vội vàng ngăn Khương Thư Ngọc lại. Hắn “Ai u” một tiếng: “Cậu còn đang mang thai em bé đấy, đừng khóc mà.”

Khương Thư Ngọc bị Hứa Tửu chọc cười, anh “Ừm” một tiếng, đồng tử cũng ánh lên ánh sáng.

________________________________________

Từ ngày Hứa Tửu biết Khương Thư Ngọc mang thai, hắn đặc biệt chăm sóc anh, thậm chí bỏ rơi cả Thích Vụ, cứ đi theo bên cạnh Khương Thư Ngọc bầu bạn.

Cuối cùng, người tính tình tốt như Thích Vụ cũng không nhịn được ghen: “Sao cậu cứ kè kè bên cạnh Khương Thư Ngọc thế?”

Hứa Tửu vẻ mặt vô tội: “Đương nhiên là có bí mật rồi.”

Khương Thư Ngọc lặng lẽ ngồi một bên nhìn họ, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

Giây tiếp theo, Hứa Tửu hôn Thích Vụ một cái, rồi dùng sức xoa nắn mặt Thích Vụ: “Rồi rồi, lớn tướng rồi mà còn ghen tị.”

Âm thanh đùa giỡn của hai người làm Khương Thư Ngọc cảm nhận được hơi thở của cuộc sống.

Anh rất tận hưởng khoảng thời gian này, giá như nó có thể kéo dài thêm một chút nữa.

“Đinh—”

Điện thoại bật lên thông báo tin nhắn. Khương Thư Ngọc cúi đầu nhìn, là bác sĩ nhắn cho anh biết hôm nay có thể đến kiểm tra.

Nếu mọi thứ bình thường thì có thể đặt lịch phẫu thuật hút thai. Khương Thư Ngọc nhất thời hoảng hốt, anh cầm đũa chọc chọc chén cơm, ngay lập tức mất hết cảm giác thèm ăn.

Hứa Tửu nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Khương Thư Ngọc, hắn quan tâm nhìn qua: “Sao thế Thư Ngọc?”

“Không có gì.”

Khương Thư Ngọc lắc đầu, l.i.ế.m môi đang khô: “Tôi hơi buồn ngủ, đi trước đây.”

“À, được.”

Hứa Tửu nhìn bóng lưng Khương Thư Ngọc, cảm thấy không ổn lắm. Vừa định đi theo thì bị Thích Vụ kéo lại: “Văn Túc Thời đi cùng rồi.”

Lúc này Hứa Tửu mới chú ý tới Văn Túc Thời. Hình như Alpha thường xuyên đến trường, nhưng chỉ lẳng lặng đi theo Khương Thư Ngọc từ xa, hắn chưa từng thấy hai người nói chuyện thân mật.

Chẳng qua…

Hứa Tửu không tiện nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác. Hắn buồn bực tựa đầu vào vai Thích Vụ:

“Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Năm nay mùa thu đến rất sớm. Khương Thư Ngọc cảm thấy gió ngoài trời hơi lạnh, anh tùy tiện kéo áo khoác lên.

Anh muốn về căn phòng thuê ngắn hạn để nghỉ ngơi.

Anh đã dọn ra ngoài, dự định buổi chiều sẽ xin nghỉ để đến bệnh viện. Nếu không có gì bất ngờ… đứa bé này sẽ rời khỏi cơ thể anh ngay sau đó.

Cơ thể mang thai thật kỳ lạ, anh lại sinh ra cảm giác không nỡ.

“Khương Thư Ngọc!”

Khương Thư Ngọc chỉ nghe thấy một giọng nói chói tai.

Giây tiếp theo, anh bị Khương Trình kéo tay lại. Hắn ta nhìn chằm chằm Beta: “Mày sống thật sung sướng nhỉ, kéo đen cả tao và cha tao, thấy chúng tao khốn đốn lắm có phải vui lắm không?”

“Khốn đốn?”

Khương Thư Ngọc nhướng mày, đánh giá Khương Trình từ trên xuống dưới.

Omega đã sớm mất đi vẻ thần khí ngày xưa, thay thế sự kiêu ngạo trước đây bằng vẻ suy tàn. Beta nhếch môi: “Gặp phải báo ứng rồi sao?”

“Mày!”

Khương Trình giơ tay muốn đánh Khương Thư Ngọc, nhưng bị đối phương dễ dàng ngăn lại.

Khương Trình tức đến mức lắp bắp không nói nên lời: “Mày có biết Khương gia bị điều tra không!”

“Tôi biết chứ.”

Khương Thư Ngọc vẻ mặt không hề bận tâm, giọng điệu nhẹ như đang nói tối nay ăn gì: “Khoảng thời gian trước tôi đã nộp vài tài liệu cho cơ quan tố cáo, không ngờ họ lại nhanh chóng như vậy, thật là đáng thương.”

Anh hất tay Khương Trình ra, ghét bỏ dùng giấy chùi chùi cổ tay: “Chuyện của các người không liên quan đến tôi, đừng đến quấy rầy tôi.”

“Khương Thư Ngọc!”

Khương Trình không kiềm chế được hét lớn: “Mày cũng là người Khương gia, nếu cha tao bị bắt, mày cũng sẽ—”

“Tôi không phải.”

Khương Thư Ngọc bình tĩnh nhìn Khương Trình, anh lặp lại từng câu từng chữ: “Tôi không phải.”

“Cha ruột tôi và Khương Cừu không hề đăng ký kết hôn. Hộ khẩu của tôi là theo cha tôi. Bằng không, nếu bị Khương Cừu lừa gạt thảm hại như vậy, có lẽ tôi đã không mang họ Khương.”

Khương Thư Ngọc nhún vai. Vẻ bình tĩnh của anh khiến Khương Trình trở thành một kẻ điên loạn: “Cái c.h.ế.t của Khương gia không liên quan gì đến tôi. Tôi còn mong các người sớm đi c.h.ế.t đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi, hoàn toàn không bận tâm Khương Trình có tức giận đến mức chó cùng rứt dậu hay không.

“Khương Thư Ngọc!”

Khương Trình xin nghỉ hai ngày nay, vừa từ Khương gia trở về. Vào trường học liền đụng Khương Thư Ngọc.

Hắn ta đang nổi cơn tam bành, làm sao có thể dễ dàng để Beta rời đi như vậy. Khương Trình vừa gọi vừa đuổi theo, nhưng giây tiếp theo đã bị người chặn lại.

Alpha cực kỳ dễ dàng ngăn đường hắn ta. Văn Túc Thời liếc Khương Trình một cái, lạnh giọng cảnh cáo: “Đây là trường học!”

“Là nơi công cộng. Nổi điên thì tự tìm nơi nào không có người mà làm.”

Hai câu nói của Văn Túc Thời đánh thức Khương Trình.

Hắn ta lập tức nhìn xung quanh, quả nhiên có không ít sinh viên chú ý đến sự bất thường của hắn.

Khương Trình hoảng loạn lùi lại, cuối cùng xoay người bỏ chạy, không dám nói thêm lời nào.

Alpha nhìn Khương Trình rời đi rồi mới khẽ thở phào. Anh ta bước ra ngoài, không có ý định tìm Khương Thư Ngọc.

Lần trước hai người tách ra, Beta đã không thèm để ý đến anh ta nữa. Văn Túc Thời cũng không muốn ép buộc Khương Thư Ngọc, nên mỗi lần chỉ lẳng lặng bầu bạn bên cạnh anh.

“Văn Túc Thời.”

Giọng Khương Thư Ngọc đột nhiên truyền đến bên tai Văn Túc Thời.

Anh ta quay đầu nhìn, phát hiện đối phương vẫn luôn chờ anh ta ở một góc. Đôi mắt Alpha thoáng run lên: “Thư Ngọc.”

“Anh có lái xe không?”

Khương Thư Ngọc cũng có chút ngại ngùng, nhưng anh có chuyện muốn hỏi Văn Túc Thời.

Văn Túc Thời gật đầu: “Lên xe nói chuyện đi.”

Beta gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Văn Túc Thời.

Trong xe nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh. Khương Thư Ngọc ngồi xuống liền thoải mái thở dài một tiếng.

Anh không định lãng phí thời gian, nói thẳng: “Có phải anh đã nhúng tay vào chuyện của Khương gia?”

Văn Túc Thời gật đầu, anh ta không hề né tránh: “Đúng vậy. Bằng chứng cậu nộp lên tôi cũng đã đẩy một lực.”

Khương Thư Ngọc nhếch môi: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Văn Túc Thời cười một cái, thái độ anh ta trở nên cẩn thận hơn: “Nếu cậu có chuyện cần tôi giúp đỡ cứ nói. Ngày đó tôi không nói đùa, tôi thật sự muốn theo đuổi cậu, muốn ở bên cạnh cậu.”

Khương Thư Ngọc nghe vậy không hé răng, anh cúi đầu mím môi dưới.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã mang theo sự ủy khuất. Beta nhẹ nhàng hít vào: “Tôi đi đây.”

Văn Túc Thời không nói gì, cứ nhìn thẳng Khương Thư Ngọc. Nhưng Khương Thư Ngọc không muốn nhìn vào mắt anh ta nữa. Anh mở cửa xe rồi rời đi không hề quay đầu lại.

Cứ làm loạn như vậy, cơn buồn ngủ của anh hoàn toàn biến mất. Dứt khoát nhân lúc này đi bệnh viện kiểm tra luôn.

Khương Thư Ngọc vừa xuống xe, Văn Túc Thời liền nhận được một cuộc điện thoại. Đó là từ một người bạn thân ở nước ngoài.

Đại ý là đối tượng của người bạn đó đã về nước, nhưng hai người cãi nhau. Đối tượng của bạn anh còn đang mang thai, trong cơn giận dỗi liền muốn đi phá thai.

Hiện tại người bạn kia đang ở sân bay, không thể về kịp nên nhờ Văn Túc Thời đến bệnh viện xem tình hình thế nào.

Văn Túc Thời trong lòng phiền muộn, anh ta gãi đầu, vẫn quyết định đồng ý.

Anh ta khởi động xe, đổi hướng đi. Hoàn toàn không phát hiện ra anh ta và Khương Thư Ngọc đi cùng một hướng.

“Đứa bé này phát triển rất tốt, cơ thể của cậu cũng đạt tiêu chuẩn để phẫu thuật. Tùy cậu quyết định.”

Khương Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn hình ảnh trên máy siêu âm. Hình như đã có thể thấy tay chân của đứa bé, bé bỏng như vậy, khiến người ta… không nỡ.

Hơi thở Beta hỗn loạn, anh quay đầu không muốn nhìn nữa, lấy khăn giấy lau khô lớp gel siêu âm trên bụng dưới. Khương Thư Ngọc khản giọng nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ “Ừm” một tiếng: “Không có gì, là việc chúng tôi nên làm.”

Khương Thư Ngọc không nói thêm gì, đầu óc anh hiện tại rất rối loạn, toàn là hình ảnh vừa thấy.

Beta nhìn tờ siêu âm trên tay, chậm rãi bước về phía cổng bệnh viện, hoàn toàn không chú ý tới Văn Túc Thời đang lướt qua anh.

Alpha hơi kinh ngạc khi thấy Khương Thư Ngọc. Vừa định gọi Beta lại thì lại do dự.

Văn Túc Thời nhíu mày, nhìn theo hướng Khương Thư Ngọc vừa đi ra, xác nhận đó là phòng khám nào rồi bước vào: “Xin chào, vừa rồi có phải có một người tên là Khương Thư Ngọc đến khám không?”

Bác sĩ gật đầu: “Sao vậy?”

“Tôi có thể hỏi cậu ấy đến làm gì không?”

Văn Túc Thời vô cớ cảm thấy căng thẳng. Giây tiếp theo, anh ta nghe thấy bác sĩ nói: “Cậu ấy đến làm thủ tục phá thai…”

“Phá thai?”

Đầu óc Văn Túc Thời lập tức ù đi. Trong khoảnh khắc này, Alpha không nghe thấy gì nữa.

Anh ta chớp mắt, dường như hơi thở cũng ngừng lại.

Anh ta hít ngược một hơi lạnh, giây tiếp theo xoay người chạy ra ngoài, bỏ lại vị bác sĩ vẻ mặt khó hiểu.

Buổi chiều trời đột nhiên đổ mưa. May mắn Khương Thư Ngọc có thói quen mang dù.

Anh xuống taxi rồi bắt đầu đi về nhà. Căn phòng anh thuê là ở khu chung cư cũ, không có thang máy.

Về nhà phải leo cầu thang. Trời tối sầm, hành lang tối om. Anh bật đèn pin điện thoại, cẩn thận bước lên.

“Khương Thư Ngọc.”

Giọng Văn Túc Thời đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Khương Thư Ngọc. Beta giật mình ngẩng đầu nhìn lên.

Alpha ướt sũng, hốc mắt đỏ hoe, như thể vừa khóc xong. Khương Thư Ngọc sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao: “Anh bị sao vậy?”

“Cậu lại—”

Nước mắt Văn Túc Thời lập tức rơi xuống. Anh ta nhìn Khương Thư Ngọc với giọng điệu đau khổ, anh ta thậm chí không thể chất vấn, chỉ nói: “Cậu ghét tôi đến vậy sao?”

“Ghét cả con của chúng ta đến vậy sao?”

 

back top