“Tôi đã nhận thấy lỗi lầm sâu sắc của mình. Tôi không nên chụp lén ảnh người khác, càng không nên chia sẻ cho các bạn học khác và đưa ra những suy đoán vô căn cứ. Tôi hiện đã nhận ra sai lầm, hy vọng Khương đồng học và Văn học trưởng có thể tha thứ cho tôi.”
Dịch Nhất trước ống kính khóc lóc giả lả đáng thương, ngữ khí thành khẩn, cứ như hắn thật sự hiểu rõ mình đã làm sai điều gì.
Trong khi đó, nam sinh đăng bài đã bị che mờ lý trí, kiên quyết không nhận lỗi và khăng khăng rằng hắn chỉ là bạn của Dịch Nhất, vì hận người giàu nên mới làm vậy.
Kết quả cuối cùng là nam sinh kia bị nhà trường công khai khai trừ.
Còn Dịch Nhất thì công khai nhận lỗi, xin lỗi, đồng thời bị cấm tham gia bất kỳ hoạt động nào và không được nhận bất kỳ khoản thưởng nào trong suốt năm nhất.
Nhưng đối với Dịch Nhất mà nói, hình phạt này chỉ như gãi ngứa.
“Tôi khóc đẹp không?”
Dịch Nhất vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, hắn liền lau khô nước mắt.
Thấy Khương Thư Ngọc còn đứng bên ngoài, vẻ đáng thương trên mặt hắn ta lập tức biến mất.
Hắn tiến đến trước mặt Khương Thư Ngọc: “Không khen tôi một câu sao?”
Khương Thư Ngọc nhìn thẳng vào mắt Dịch Nhất, nhẹ giọng: “Cậu muốn đạt được điều gì?”
“Đạt được điều gì ư…” Dịch Nhất bật cười, hắn nhìn vào đôi mắt Khương Thư Ngọc, đồng tử hơi thất thần: “Tôi muốn thấy bộ dạng cậu quỳ xuống cầu xin tôi. Cậu càng thống khổ, tôi càng hưng phấn.”
“Ngày trước thấy cậu bị bắt nạt, co ro trong góc, tôi đã—”
“Chát!”
Khương Thư Ngọc giơ tay tát một cái như trời giáng. Anh không cho Dịch Nhất thời gian phản ứng, một tay nắm chặt cổ tay đối phương, ghé sát Omega.
Trong mắt anh không còn sự nhút nhát ban đầu: “Văn Túc Thời đang ở ngay sau lưng tôi. Những lời này cậu nói cho tôi nghe, hay là nói cho anh ấy nghe?”
Sắc mặt Dịch Nhất khẽ biến, hắn mím môi dưới, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn cười lạnh: “Cậu nghĩ sao? Chỉ có lũ ngu xuẩn ở Khương gia mới nghĩ rằng giữa hai người không có gì.”
“Văn tổng.” Dịch Nhất cười mị mị nhìn Văn Túc Thời. Nụ cười Omega rất khoa trương, nhưng đáy mắt chỉ có sự lạnh nhạt: “Anh có thích Khương Thư Ngọc không?”
Dịch Nhất thoát khỏi sự kiềm chế của Khương Thư Ngọc, hắn thu lại nụ cười, nhìn Khương Thư Ngọc một cái thật sâu rồi xoay người bỏ đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
“Dịch gia có rất nhiều chi nhánh, năm đó từng là một gia tộc thịnh vượng, đáng tiếc mấy năm nay đã sa sút. Bất quá, quan hệ giữa Dịch gia và Khương gia vẫn tốt, coi như là nương tựa lẫn nhau. Nhưng Dịch Nhất, thân là Omega, phỏng chừng cuối cùng cũng sẽ bị đem đi liên hôn thôi.”
Văn Túc Thời đi đến sau lưng Khương Thư Ngọc, anh ta áp sát lưng Beta, cúi người thì thầm: “Hắn vừa rồi cố ý khiêu khích tôi.”
“Xem ra Dịch Nhất không thích Dịch gia, muốn mượn tay cậu tiêu diệt những người hắn không ưa.”
Khương Thư Ngọc nghiêng đầu nhìn Văn Túc Thời, thần sắc nghiêm túc: “Vậy anh nghĩ thế nào?”
Văn Túc Thời rũ mắt suy tư vài giây rồi nói: “Tôi sẽ không bỏ qua Dịch gia, cũng sẽ không bỏ qua Dịch Nhất.”
“Tôi biết rồi.”
Khương Thư Ngọc có được câu trả lời thì tính toán về ký túc xá trước.
Anh đã bận rộn qua lại mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy đau thắt lưng.
Thai nhi chưa được ba tháng, thai tượng còn chưa ổn định, Beta dạo gần đây phải chú ý nhiều hơn.
“Đi rồi sao?”
Văn Túc Thời nắm lấy cổ tay Khương Thư Ngọc. Ánh mắt anh ta dịu dàng, tựa như một vùng biển lặng bình yên không nguy hiểm, nhưng chỉ cần bước thêm một bước liền sẽ lún sâu vào đó, không thể tự kiềm chế.
Khương Thư Ngọc hít một hơi, anh tiến hai bước lại gần Văn Túc Thời, hơi cúi đầu ngửi ngửi mùi hương trên người đối phương.
Quả nhiên, tin tức tố thanh bưởi làm anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tay Beta dừng lại trên bụng dưới. Khương Thư Ngọc thần sắc dịu đi: “Anh dùng nước hoa gì vậy, có thể chia sẻ cho tôi không?”
“Nước hoa?”
Văn Túc Thời nhất thời không phản ứng kịp. Đến khi hiểu ra điều gì đó, đôi mắt anh ta lập tức sáng rực lên. Anh ta kích động giữ chặt vai Khương Thư Ngọc: “Tôi không có xịt nước hoa.”
Khương Thư Ngọc: “Hả?”
“Tin tức tố của tôi là mùi thanh bưởi.”
Lời nói của Alpha làm trái tim Khương Thư Ngọc run rẩy. Ánh mắt anh né tránh, lập tức không nói nên lời. Anh “Ách” một tiếng, nhất thời không nghĩ ra lời nào để chống chế.
“Beta cũng có tỷ lệ ngửi được tin tức tố của Alpha và Omega.” Văn Túc Thời vui vẻ đến mức đầu óc muốn hôn mê.
Đáy mắt anh ta tràn ngập ý cười: “Cậu ngửi thấy... tin tức tố của tôi. Đây là duyên phận, đúng không?”
“Anh bình tĩnh lại đi.”
Khương Thư Ngọc đẩy Văn Túc Thời ra. Anh không muốn giải thích quá nhiều, xoay người vội vàng bỏ đi: “Anh đừng đi theo tôi.”
“Thư Ngọc.”
Văn Túc Thời hạ giọng, anh ta không đuổi theo: “Cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu... Được không?”
Lời anh ta còn chưa nói dứt, Khương Thư Ngọc đã biến mất khỏi tầm mắt anh ta.
Bước chân Beta rất nhanh, anh kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, không màng đến những thứ khác mà vội vàng về đến ký túc xá.
Vừa lúc Hứa Tửu đang cùng Thích Vụ chơi game trong phòng. Thấy anh vào, Hứa Tửu lập tức hỏi: “Thế nào rồi?”
“Dịch Nhất đã xin lỗi, tên đăng bài kia bị khai trừ. Tối nay chắc sẽ có thông báo.”
Khương Thư Ngọc về quá vội, cộng thêm cơ thể vẫn luôn căng thẳng nên trên trán toàn là mồ hôi. Anh thở dốc: “Tôi đi tắm trước đã.”
“Được.”
Hứa Tửu nhìn chữ “Chiến thắng” trên màn hình điện thoại, tâm trạng tràn đầy vui sướng. Hắn nhìn Khương Thư Ngọc thu dọn quần áo, tiện miệng hỏi: “Sao cậu đổ mồ hôi đầy đầu vậy?”
Khương Thư Ngọc đang thu quần áo ở ban công, nghe vậy bước chân vào phòng khựng lại: “Tôi về hơi gấp, đi nhanh quá nên ra mồ hôi.”
“Không cần vội mà, dù sao mọi chuyện đã giải quyết rồi. Bất quá, những kẻ hùa theo bịa đặt cậu vẫn chưa thể bỏ qua đâu.”
Hứa Tửu nhắc tới chuyện này liền bực bội. Hắn dựa vào người Thích Vụ, tầm mắt lướt qua Khương Thư Ngọc rồi đột nhiên nói: “Dạo này cậu có phải béo lên không?”
Khương Thư Ngọc hoàn toàn đứng khựng lại tại chỗ. Anh căn bản không dám quay đầu nhìn Hứa Tửu.
Không thể nào, đại đa số Beta đều không lộ bụng khi mang thai, hơn nữa anh còn chưa được ba tháng, bụng dưới vẫn bằng phẳng.
Beta hít sâu, xoay người nở một nụ cười gượng gạo: “Gần đây tôi ăn khá ngon, chẳng lẽ tôi béo nhiều lắm sao?”
“Không có đâu, nhưng cậu béo lên một chút thì đẹp hơn, trước đây gầy quá.”
Hứa Tửu không nghĩ nhiều. Hắn chọc chọc vai Thích Vụ: “Cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi chơi đi, tớ muốn đi leo núi.”
Thích Vụ gật đầu: “Được.”
“Gọi cả Khương Thư Ngọc nhé?”
“Được.”
Hứa Tửu giận dỗi: “Cái gì cũng được, cậu đúng là đồ có thể...”
Màn đùa giỡn nho nhỏ của hai người không ảnh hưởng đến Khương Thư Ngọc.
Beta vào phòng tắm lập tức đóng cửa lại. Anh tựa lưng vào cửa, cơ thể không ngừng run rẩy.
Anh không thể để Văn Túc Thời biết anh mang thai.
Một số Beta sau khi mang thai sẽ rất phụ thuộc vào tin tức tố Alpha, hiện tại xem ra anh sợ là... rất cần tin tức tố của Văn Túc Thời.
Nhưng cũng may, sắp tới đứa bé này...
Khương Thư Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm bụng dưới của mình, vẻ mặt rối rắm. Sau khi chần chừ một lát, anh từ từ vén áo lên.
Anh vốn có chút cơ bắp, nhưng cùng với sự phát triển của thai nhi, bụng dưới đã trở nên mềm mại hơn. Bàn tay Beta chậm rãi áp lên bụng mình, nước mắt lập tức rơi xuống: “Xin lỗi.”
Anh không thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng một đứa trẻ một mình, anh không có khả năng đó.
Khương Thư Ngọc nhắm mắt lẩm bẩm: “Xin lỗi, nếu còn có cơ hội, chúng ta gặp lại sau nhé.”
________________________________________
Lần này Khương Thư Ngọc tắm khá lâu. Beta bước ra khỏi phòng tắm, mặt và đuôi mắt đều đỏ bừng, nhưng nhìn qua như bị hơi nước nóng hun đỏ. Anh vừa đi vừa lau tóc: “Xin lỗi, tôi tắm hơi lâu.”
Hứa Tửu lắc đầu: “Không sao, tớ cũng không vội.”
“Thích Vụ đâu?”
Khương Thư Ngọc nhìn quanh không thấy người: “Đi ra ngoài rồi à?”
“Ừm.”
Hứa Tửu đang gấp quần áo của mình, nhưng hắn lại vụng về, mỗi chiếc đều gấp rất lâu: “Cậu ấy có việc nhà nên về trước rồi. Tối nay chỉ có hai chúng ta ở ký túc xá thôi nha.”
Khương Thư Ngọc bị Hứa Tửu chọc cười: “Cậu đừng nói kiểu buồn nôn thế.”
“Ai nha, tối nay ăn đồ nướng BBQ không?” Hứa Tửu vẻ mặt hưng phấn, hắn cười “hắc hắc” vài tiếng: “Khoảng thời gian này cậu đều không ăn bữa khuya với bọn tớ, cậu thật sự không thèm sao?”
Khương Thư Ngọc bất đắc dĩ nhún vai. Anh đương nhiên thèm, nhưng rất nhiều đồ ăn anh không dám ăn, dù sao đang trong thời kỳ đặc biệt.
“Tôi sẽ không ăn, cậu tự ăn đi.”
Khương Thư Ngọc lấy thuốc bác sĩ kê ở bệnh viện ra. Vừa định mở ra thì cửa ký túc xá bị gõ. Anh đành phải đặt đồ vật trong tay xuống, bước tới mở cửa.
Lúc này, Hứa Tửu cũng bị thu hút sự chú ý. Hắn đang cúi đầu xem điện thoại, nhất thời không chú ý nên đ.â.m sầm vào lưng Khương Thư Ngọc.
Beta không phòng bị, lọ thuốc trên tay bị rơi thẳng xuống đất: “Ách.”
“Cậu không sao chứ, Thư Ngọc!”
Hứa Tửu lập tức xem xét tình hình Khương Thư Ngọc. Xác nhận anh không sao, hắn nhặt lọ thuốc lăn trên đất lên. Hắn cúi đầu nhìn tên thuốc: “Xin lỗi, tớ vừa mới—”
Hắn thấy rõ tên thuốc. Cái tên này hắn rất quen thuộc, thần sắc lập tức trở nên kỳ quái.
Hứa Tửu ban đầu không nói gì, mà trả lại thuốc cho Khương Thư Ngọc: “Vừa nãy xem điện thoại nên không để ý cậu.”
Khương Thư Ngọc cũng không nghĩ nhiều. Anh phủi bụi trên lọ thuốc, bảo Hứa Tửu vào trước, rồi đóng cửa lại giải thích người đến là ai: “Kiểm tra ký túc xá, tôi nói Thích Vụ xin nghỉ rồi.”
“À.”
Thần sắc Hứa Tửu hoảng hốt. Hắn đi về phía trước hai bước, các ngón tay không ngừng đan vào nhau.
Hắn trầm mặc vài giây, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bụng dưới của Khương Thư Ngọc. Beta bị hắn nhìn đến hoảng sợ, theo bản năng che bụng lại: “Làm sao vậy?”
“Cậu đang uống thuốc gì vậy?”
“Vitamin. Trước đây đi khám sức khỏe, bác sĩ nói tôi thiếu Canxi, thiếu vi chất. Tôi không sao đâu.”
Khương Thư Ngọc đổ thuốc ra, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống: “Cơ thể tôi không có gì to tát đâu.”
Hứa Tửu hoàn toàn không cười nổi. Hắn nhìn Khương Thư Ngọc chằm chằm, sau đó chậm rãi bước tới gần đối phương:
“Tớ có một người anh họ. Anh ấy kết hôn xong một năm thì vợ anh ấy có thai. Nhưng cô ấy sức khỏe không tốt lắm, cần phải dùng thuốc dưỡng thai.”
“Khương Thư Ngọc.”
Đồng tử Khương Thư Ngọc kinh hãi, anh ngẩng đầu nhìn lại. Hô hấp lập tức dồn dập, anh mím chặt môi không hé răng.
“Cậu—”
Ánh mắt Hứa Tửu dừng lại ở bụng Khương Thư Ngọc. Hắn nghiêm túc nhìn Beta, ngữ khí chân thật đáng tin: “Cậu mang thai.”
“Đúng không?”
