TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 19: Công Việc Mới Và Kẻ Phiền Phức

Khương Thư Ngọc đến nhà chủ nhà lúc 8 giờ sáng. Gia đình này rất có tiền, nơi ở cũng là biệt thự đơn lập, bất quá anh tổng cảm thấy nơi này quen mắt, như là trước kia đã từng tới đây.

“Cậu là tiểu Khương lão sư phải không, mời vào ngồi.”

Người tiếp đón anh chính là cha ruột của học sinh, một Omega trông rất thân thiện.

Con trai ông là Beta, nhưng tính cách có chút kiêu căng, bị gọi dậy sớm vào giờ này nên không tình nguyện.

“Ba ba.”

Tiểu Beta chui thẳng vào lòng cha mình. Cậu lén lút nhìn Khương Thư Ngọc, cũng hiểu đây là gia sư cha cậu mời: “Chào ngài, con tên là Tề Tố.”

“Chào cháu, tôi tên là Khương Thư Ngọc, cháu có thể gọi tôi là Khương lão sư.”

Nụ cười Khương Thư Ngọc rất ôn nhu. Có lẽ vì họ đều là Beta, Tề Tố rất nhanh liền chấp nhận gia sư này, hơn nữa cảm xúc cũng tốt hơn nhiều, khi học cũng rất nghiêm túc.

Chỉ tiếc mọi việc không thuận buồm xuôi gió như vậy…

“Dạng đề này tôi vừa mới nói xong.”

Khương Thư Ngọc vẫn giữ được sự kiên nhẫn. Ngược lại là Tề Tố bắt đầu áy náy.

Cậu đúng là thiên phú về mặt học tập không cao, rất nhiều kiến thức phải nói rất nhiều lần mới có thể nghe hiểu được. Cậu bấu ngón tay, vẻ mặt khổ sở: “Con xin lỗi tiểu Khương lão sư.”

“Không sao.” Tâm thái Khương Thư Ngọc rất tốt, anh xoa xoa tóc Tề Tố, lại lần nữa kể giải cho Tề Tố một lần: “Hiện tại cháu thử xem có làm được không?”

Tề Tố gật gật đầu, cầm bút lên liền bắt đầu thử làm. Cũng vào lúc này Tề ba bưng một đĩa trái cây đi vào: “Tiểu Khương lão sư, con trai.”

Khương Thư Ngọc quay đầu nhìn qua. Anh thụ sủng nhược kinh nhận lấy đĩa, vội vàng nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì, con trai tôi về mặt học tập này không được thông suốt lắm, còn phải làm phiền cậu tốn nhiều tâm sức.”

Tề ba vỗ vỗ vai Khương Thư Ngọc, ông cười tủm tỉm nhìn Tề Tố: “Con trai, cảm thấy thế nào?”

Tề Tố vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy đầu cũng chưa nâng: “Ừm ừm…”

“Được rồi, vậy tôi không quấy rầy hai cậu nữa.”

Tề ba cũng nhìn ra Tề Tố vẫn hài lòng với Khương Thư Ngọc. Ông nén xuống sự vui mừng trong lòng, mặt không đổi sắc đi ra ngoài.

Tuy rằng trong nhà ông không thiếu tiền, nhưng cũng không hy vọng con trai mình sau khi lớn lên là một người thất học.

Lúc 5 giờ chiều thì thời gian học kèm hôm nay kết thúc. Buổi trưa Khương Thư Ngọc ăn cơm ở nhà Tề gia, nhưng bữa tối vẫn tính toán trở về tự mình làm.

Tề Tố có chút luyến tiếc vị lão sư trẻ tuổi này, không riêng vì trông xinh đẹp, mà còn vì người vừa ôn nhu lại vừa có kiên nhẫn, điều này làm cậu cảm thấy đi học cũng thú vị hơn.

“Tiểu Khương lão sư, thầy thật sự không ở lại ăn cơm sao?” Tề Tố kéo ống tay áo Khương Thư Ngọc, cậu không nỡ nhìn anh: “Ba con lập tức sẽ trở về, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.”

Khương Thư Ngọc nhếch môi, anh lắc lắc đầu: “Không được, ngày mai tôi sẽ đến. Nhớ kỹ phải hoàn thành bài tập tôi giao nha.”

Tề Tố nghe vậy chỉ có thể buông tay ra. Cậu đi đến bên cạnh cha mình, lớn tiếng nói: “Tiểu Khương lão sư tạm biệt!”

Tề ba cũng gật gật đầu: “Hẹn ngày mai gặp.”

“Hẹn ngày mai gặp.”

Khương Thư Ngọc nhướng mày, khoác ba lô của mình liền đi ra ngoài. Chân trước anh vừa đi thì sau lưng một chiếc xe liền ngừng tiến vào.

Anh không dừng bước chân, mà là tiếp tục đi về phía trước. Hôm nay khi nói chuyện phiếm với Tề Tố biết được đây là một gia đình B/O (Beta/Omega), ban đầu Khương Thư Ngọc còn có chút kinh ngạc, theo bản năng cảm thấy Omega động dục kỳ nên trôi qua như thế nào, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có gì—

Rốt cuộc tin tức tố được sinh ra cũng không phải để tra tấn người, ban đầu nó cũng là tượng trưng cho tình yêu.

“Tối nay 6 giờ siêu thị giảm giá.” Khương Thư Ngọc thấy tin tức này thì đôi mắt đều sáng lên. Anh tính toán thời gian, đạp xe trở về vừa vặn kịp lúc giảm giá.

Anh muốn mua một chút trái cây trở về, trong khoảng thời gian này muốn ăn đồ chua ngọt.

“A Trình, buổi tối cứ ngủ lại nhà tớ đi, được không?”

“Ba tớ hôm nay đã trở về, ngủ lại nhà cậu thì không tránh khỏi một trận nói.”

Âm thanh quen thuộc làm bước chân Khương Thư Ngọc dừng lại. Anh quay đầu nhìn qua, phát hiện là Khương Trình và một tùy tùng Omega khác của hắn là Dịch Nhất.

Hai người đang vừa nói vừa cười đi vào bên trong, vừa vặn cách anh một con đường lớn. Khương Thư Ngọc lập tức thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc đi về phía trước, chỉ tiếc trời không chiều lòng người, anh vẫn bị gọi lại.

“Khương Thư Ngọc!”

Đôi mắt Khương Trình rất tinh, phát hiện Khương Thư Ngọc ở phía bên kia. Hắn lập tức lên tiếng gọi đối phương: “Sao mày lại ở chỗ này?”

Khương Thư Ngọc hít sâu, quay người đối mặt hai người: “Có việc.”

“Có việc?” Dịch Nhất có chút hoài nghi, hắn cao ngạo đánh giá Khương Thư Ngọc một phen: “Không phải là thông đồng với người nào đi? Nơi này cũng không phải là nơi mày có thể tới.”

Khương Thư Ngọc ngăn chặn xúc động muốn trợn trắng mắt: “Nếu phương thức mày phỉ báng một người là tạo tin đồn thất thiệt, thì tao cảm thấy mày hoàn toàn có thể đứng giữa đường cái cảm nhận một chút gió tự do.”

Dịch Nhất cứng họng một chút, nhưng rất nhanh Khương Trình liền lên tiếng: “Chẳng phải bởi vì tính tình cha ruột mày đó, ai biết sinh ra có thể hay không cũng là một kẻ thứ ba.”

“Tùy mày nói thế nào.”

Khương Thư Ngọc không muốn nói với Khương Trình những đề tài đã kéo dài bảy tám năm này.

Anh quay người liền đi, căn bản không cho Khương Trình cơ hội nói chuyện. Nói chuyện phiếm với hai người kia quả thực chính là lãng phí thời gian.

“Ê!”

Khương Trình còn ở phía sau kêu Khương Thư Ngọc, nhưng Beta hoàn toàn không để ý tới hắn, tức giận đến hắn hận không thể xông lên ngăn đối phương lại.

“Đừng có gấp.”

Dịch Nhất kịp thời ngăn Khương Trình lại, đôi mắt hắn đảo một vòng, rất nhanh liền nghĩ tới cái gì:

“Hiện tại nó không có tiền khẳng định muốn ra ngoài làm công, bên này mời gia sư người cũng rất nhiều, lát nữa tớ tra xem là nhà ai, chúng ta cũng tiện đến cửa thăm hỏi.”

Khương Trình sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hắn hài lòng nhìn về phía Dịch Nhất: “Vẫn là cậu có cách.”

“Cũng tạm, chủ yếu là tớ cũng không thích Khương Thư Ngọc, nhìn nó không thoải mái tớ liền vui vẻ.”

Dịch Nhất nói xong liền kéo Khương Trình đi vào trong: “Đi thôi, về nhà tớ chơi game đi.”

Tâm trạng Khương Trình không tồi, tự nhiên không có cự tuyệt Dịch Nhất, thuận theo mà đi theo đối phương rời đi.

Mà Khương Thư Ngọc đã sớm rời xa bọn họ hoàn toàn không biết chuyện này, lúc này đang vô cùng cao hứng vọt đến siêu thị để giành mua đồ vật giảm giá, nơi nào còn để ý hai người qua đường râu ria kia.

Khương Thư Ngọc xách theo nửa túi đồ vật đi trở về. Anh hôm qua cho Văn Túc Thời một lọ sữa chua, chính mình cũng chỉ còn lại một lọ, nửa đêm quá khát liền tìm ra uống.

Bất quá vì mới lấy từ tủ lạnh ra quá lạnh, dẫn tới anh còn bị đau bụng một lúc lâu.

Nhưng mà hương vị thật sự rất ngon, vị bưởi hồng anh rất thích, cho nên hôm nay lại mua ba bình trở về, tính toán buổi sáng ăn cùng bữa sáng.

“Làm cơm chiên trứng.”

Khương Thư Ngọc vừa làm việc vừa ngân nga ca hát. Nghe thấy âm thanh thông báo điện thoại thì không hề nghĩ ngợi liền nhìn qua.

Không ngờ là tin nhắn Văn Túc Thời gửi tới, là một tấm ảnh: một bàn tay nắm một lọ sữa chua, trên ảnh còn viết: 【 Hương vị không tồi. 】

Ừm… Nếu góc độ này không phải cố ý khoe tay thì hẳn là sẽ chân thật hơn nhiều.

Khương Thư Ngọc “Bốp” một tiếng liền úp điện thoại lại trên bàn. Anh “Hừ” một tiếng, ngay sau đó nói:

“Diễn trò.”

back top