TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 18: Kỳ Mẫn Cảm Của Alpha

Văn Túc Thời như bị chạm đúng tim đen, thân thể run lên, sau đó dưới ánh mắt chất vấn của Khương Thư Ngọc liền gật đầu: “Ừm.”

Khương Thư Ngọc khẽ nghiêng đầu, anh một lần nữa xem xét Văn Túc Thời.

Không cảm thấy đối phương có bất cứ khó chịu nào khác liền thoáng yên tâm.

Anh lấy điện thoại ra tra cứu một chút triệu chứng của kỳ mẫn cảm Alpha.

Muôn hình muôn vẻ đều có, cũng có loại tính cách thay đổi lớn, trở nên dính người hơn như Văn Túc Thời.

“Mấy ngày rồi?”

Khương Thư Ngọc thu điện thoại lại. Môn học chuyên ngành này anh tuy rằng đạt điểm tối đa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh tiếp xúc với kỳ mẫn cảm Alpha, đối tượng lại là Văn Túc Thời.

Điều này làm một Beta như anh nhất thời không biết nên làm gì.

Văn Túc Thời hiểu rõ ý Khương Thư Ngọc, anh ta cúi đầu: “Gần một tuần rồi, sắp kết thúc.”

Thời gian dài ngắn của kỳ mẫn cảm Alpha và kỳ động dục Omega đều do thể chất cá nhân quyết định.

Ngắn nhất là kết thúc trong vòng 3 ngày, dài nhất có người mười ngày mới xong. Cấp bậc tin tức tố của Văn Túc Thời tương đối cao, cho nên thời gian sẽ dài hơn một chút.

Khương Thư Ngọc “À” một tiếng. Anh đan hai tay vào nhau, ngước mắt nhìn Văn Túc Thời vài lần rồi nói: “Vậy anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Văn Túc Thời nghe vậy trì độn vài giây sau mới gật đầu. Ánh mắt anh ta vẫn luôn dõi theo Khương Thư Ngọc, dường như muốn khắc người trước mắt này vào tận xương cốt:

“Tuần trước tôi ra nước ngoài công tác, cho nên không nhắn tin cho cậu. Kỳ thật tôi cũng đang chờ… chờ xem cậu có thể chủ động không, nhưng hình như chờ không được.”

Anh ta đáp lại lời Khương Thư Ngọc nói trước đó, môi Alpha run lên: “Tôi không phải cố ý không tìm cậu, trước đây tôi đã tự nhốt mình vào ngõ cụt, tôi—”

“Tôi không hề trách anh!”

Khương Thư Ngọc nhanh chóng cắt ngang lời Văn Túc Thời. Anh lại bắt đầu né tránh ánh mắt đối phương: “Đừng lái sang chuyện khác, hiện tại tôi đang hỏi anh tìm tôi có chuyện gì.”

Văn Túc Thời nhìn Khương Thư Ngọc quay đầu đi. Anh ta mím chặt môi, cũng không diễn trò trà xanh, nhưng vẻ mặt bị tổn thương trong đáy mắt lại căn bản không giấu được.

Anh ta cẩn thận nâng tay muốn ôm Khương Thư Ngọc, nhưng phản ứng Beta quá nhanh, lập tức lùi lại mấy bước, trực tiếp kéo giãn khoảng cách hai người.

“Văn Túc Thời…”

Khương Thư Ngọc chỉ nói ba chữ, nhưng nói xong câu cuối cùng đều gần như không thành tiếng. Yết hầu anh lăn động một chút, hô hấp cũng theo đó dồn dập: “Đừng như vậy.”

Văn Túc Thời chậm rãi buông tay.

Thân hình anh ta vốn dĩ cao lớn cường tráng, nhưng vào lúc này trông lại đặc biệt yếu ớt.

Alpha hít hít mũi, điều chỉnh cảm xúc một chút rồi nói: “Tôi phải về thành phố B.”

“Chúc mừng.”

Khương Thư Ngọc đột nhiên nhớ tới những lời nghe được trên xe buýt trước đó, cái gì mà “Văn gia muốn tuyển chọn Omega thích hợp”.

Vốn dĩ chuyện này đã qua gần nửa tháng, ký ức anh vẫn rõ ràng như thế. Beta lập tức cúi đầu che giấu cảm xúc.

Anh kỳ thật có thể hỏi, anh có thể hỏi Văn Túc Thời rốt cuộc là chuyện gì…

Nhưng Khương Thư Ngọc quá yếu đuối, anh lựa chọn trầm mặc.

“Chúc mừng cái gì?”

Văn Túc Thời không hiểu ý Khương Thư Ngọc, anh ta theo bản năng cho rằng Khương Thư Ngọc đang trào phúng mình: “Chúc mừng cậu rời khỏi tôi hay là chúc mừng tôi đi rồi?”

Khương Thư Ngọc nghe vậy lập tức ngẩng đầu, anh nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh là kỳ mẫn cảm, không phải thiểu năng trí tuệ!”

“Lúc anh quay về đã có người nói anh đến đây quản lý chi nhánh công ty, nếu có thể một mình gánh vác đại lương, chờ quay về là có thể trực tiếp tiếp quản Văn thị. Tôi không chúc mừng anh, lẽ nào tôi còn nguyền rủa anh sao?”

Khương Thư Ngọc càng nói âm thanh càng lớn, anh trừng mắt nhìn Văn Túc Thời một cái, trực tiếp quay người đi giảm bớt cảm xúc.

Anh cũng không biết Văn Túc Thời này trong đầu suy nghĩ cái gì, anh có tệ đến vậy sao?

Khương Thư Ngọc trực tiếp rống cho Văn Túc Thời tỉnh táo. Alpha đứng tại chỗ bối rối vài giây, sau đó rụt rè đi đến phía sau Khương Thư Ngọc, học theo Beta dùng ngón tay chọc chọc lưng đối phương.

Anh ta nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, hai ngày này cảm xúc tôi không được ổn định lắm, quá mẫn cảm, tôi không nên đoán mò nghi kỵ cậu.”

“Anh chính là đến đây để cáo biệt với tôi?”

Cảm xúc Khương Thư Ngọc đến nhanh đi cũng nhanh, anh một lần nữa xoay người nhìn về phía Văn Túc Thời: “Khi nào đi?”

“Hôm nay.”

Những lời Văn Túc Thời muốn nói đều không nói ra được, anh ta âm thầm tự trách mình, một bên lại hỏi: “Kết quả nguyện vọng của cậu có phải sắp có chưa?”

Khương Thư Ngọc gật đầu: “Chỉ hai ngày này thôi.”

“Đại học H?”

“Ừm.”

Khương Thư Ngọc không muốn dựa vào Văn Túc Thời gần như vậy, nhưng mùi nước hoa trên người đối phương lại làm anh cảm thấy thực thoải mái.

Cảm giác không có khẩu vị mấy ngày liền đều cảm thấy giảm bớt không ít. Ánh mắt anh mơ hồ: “Cái loại nước hoa anh dùng là loại nào?”

Văn Túc Thời sững sờ, anh ta nắm cổ áo mình ngửi một chút: “Nước hoa?”

“Thôi.” Khương Thư Ngọc hít sâu, “Không có gì, anh đi bây giờ à?”

Văn Túc Thời gật gật đầu. Anh ta cũng muốn lưu lại ăn bữa cơm, ít nhất có thể ở cùng Khương Thư Ngọc lâu hơn một chút, nhưng điện thoại trong túi vẫn luôn rung, anh ta sắp không kịp giờ bay.

Alpha khẽ “Chậc” một tiếng, không kịp giờ bay cũng không biết đổi vé.

Phiền c.h.ế.t đi được.

“Đại học H cũng khá tốt, không xa.”

Văn Túc Thời vẫn là lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua. Hiện tại anh ta đâu còn dáng vẻ ủy khuất khi mới thấy Khương Thư Ngọc, nhưng vẫn cho người ta một cảm giác vô cùng yếu ớt, dường như giây tiếp theo là có thể trực tiếp khóc ra.

Bất quá anh ta xác thật rất muốn khóc.

“Tôi không còn nhiều thời gian, tôi đi trước đây.”

Văn Túc Thời chậm rãi di chuyển về phía cửa. Từ bước chân của anh ta Khương Thư Ngọc không khó nhìn ra sự chần chờ.

Beta cũng chần chờ vài giây, sau đó nhanh chóng xoay người từ tủ lạnh cầm một lọ sữa chua ra, theo đó một bước cũng thành ba bước đi đến trước mặt Văn Túc Thời. Anh một câu cũng chưa nói, trực tiếp nhét sữa chua vào lòng đối phương.

“Uống trên đường đi.”

Khương Thư Ngọc nói xong câu đó liền chủ động đẩy người ra khỏi căn phòng này. Cửa phòng cũng bị anh nhanh chóng đóng lại, hai bên thậm chí đều không kịp nhìn đối phương một cái.

Căn phòng này vốn dĩ chỉ có một mình anh ở. Khoảnh khắc Văn Túc Thời rời đi, cảm giác trống rỗng liền dũng mãnh ập tới Khương Thư Ngọc. Anh dựa vào cửa, vài giây sau chậm rãi nằm liệt ngồi xuống đất.

Nhịp thở Khương Thư Ngọc đã rối loạn. Anh co chân dựa vào cửa, đáy mắt tràn đầy cô đơn.

“Làm cái gì chứ, còn đến cáo biệt.”

Khương Thư Ngọc gãi gãi đầu. Tóc anh dài ra rất nhiều, đã sắp nhìn không rõ đôi mắt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hốc mắt anh đỏ lên: “Năm đó sao không đến cáo biệt?”

Beta vùi đầu vào khuỷu tay. Trong căn phòng lớn như vậy anh có vẻ phá lệ nhỏ bé, giống như ngay cả tình cảm của anh đều không đáng kể.

Giống như hết thảy đều không liên quan đến anh, hết thảy đều không quan trọng.

Ly biệt hay không, anh đều chỉ có thể bị động tiếp nhận.

________________________________________

Khương Thư Ngọc ăn cơm trưa xong liền ngủ một giấc. Trong nhà mở điều hòa cho nên anh ngủ rất sâu.

Chờ anh tỉnh lại thì trời đều gần như tối hẳn, chỉ có một chút ánh sáng làm anh cảm nhận được thời gian.

“Sao lại ngủ lâu như vậy?”

Khương Thư Ngọc nhìn thời gian. Anh tùy ý ném điện thoại sang một bên.

Từ khi nghỉ hè đến nay giấc ngủ anh vẫn luôn không tốt lắm, gần đây càng khó có thể đi vào giấc ngủ, cho dù ngủ được ba bốn giờ sau lại sẽ tỉnh lại.

Hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh ngủ được ngon đến vậy.

Bất quá ngủ lâu cũng không tốt lắm. Khương Thư Ngọc rời giường khi đầu cảm giác muốn đau như búa bổ.

Beta lắc lắc đầu, cố gắng đẩy cơn đau ra khỏi đầu. Anh cúi gằm mặt, đi vào phòng tắm rửa mặt.

“Tóc cũng quá dài.”

Khương Thư Ngọc soi gương nghiên cứu kiểu tóc của mình. Ban đầu anh để tóc dài chính là muốn che đi đôi mắt, như vậy sẽ không làm quá nhiều người chú ý đến anh, nhưng hiện tại quá dài cũng không tiện.

Hơn nữa lập tức anh liền có thể rời khỏi nơi này, đã sớm không cần che che giấu giấu.

Beta nhếch môi nở nụ cười. Anh tra cứu tiệm cắt tóc gần đây, ý đồ mua voucher giảm giá đi cắt tóc, nhưng tìm kiếm một vòng sau cảm thán: “Cắt cái tóc thôi mà, sao lại quý như vậy!”

Nhưng tóc vẫn là không thể không cắt. Khương Thư Ngọc nhắm mắt làm liều tìm một tiệm có giá cả trung bình khá, nhưng bình luận tốt.

Anh thu thập bản thân một chút liền ra cửa. Tiệm cắt tóc kia người còn không ít, đến lượt anh đều là một giờ sau.

“Ngài chào, mấy người?”

“Mình tôi, tôi muốn cắt tóc ngắn một chút, trông gọn gàng hơn.”

Khương Thư Ngọc đi theo người dẫn đi gội đầu trước. Chờ anh ngồi vào vị trí sau thợ cắt tóc nhịn không được “Oa nga” một tiếng.

Người cắt tóc cho anh là một Omega có diện mạo rất tinh xảo, trông đặc biệt giống người mặt lạnh thiện tâm: “Cậu để cái kiểu tóc xấu đó làm gì, để lộ đôi mắt của cậu ra đi?”

Omega vỗ vỗ vai Khương Thư Ngọc, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Beta: “Cậu có tin tôi không, tôi tuyệt đối thiết kế cho cậu một kiểu tóc hoàn mỹ.”

Khương Thư Ngọc chưa từng trải qua trường hợp như thế này, anh xấu hổ gật gật đầu: “Được.”

“Khoái kiểu người như cậu!”

Omega nháy mắt nhiệt tình mười phần, dù sao gặp được người đẹp tâm trạng đều sẽ biến tốt.

Hắn ánh mắt trở nên nghiêm túc, cầm lấy dụng cụ liền bắt đầu cắt tóc cho Khương Thư Ngọc. Cắt gần một giờ Omega mới dừng tay: “Nhìn xem thế nào?”

Khương Thư Ngọc toàn bộ quá trình cũng chưa dám xem gương. Nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn qua.

Người trong gương lộ ra đôi mắt sạch sẽ của anh, độ cong tóc mái vừa vặn, vừa vặn tôn lên khuôn mặt anh.

Tóc phía sau cắt không tính là quá ngắn, nhưng không có vẻ kéo dài, cả người đều trở nên ôn nhu và tinh thần hơn rất nhiều.

Beta chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt Omega đều sáng rực: “Tôi vô cùng thích.”

“Thích là tốt rồi, cho tôi chụp một bức ảnh làm hình tuyên truyền được không?”

Omega nhướng mày, hắn nhỏ giọng nói: “Chụp ảnh thì đơn này của cậu miễn phí nha.”

Khương Thư Ngọc nghe vậy lập tức liền đồng ý.

Anh dựa theo chỉ thị đối phương đưa ra chụp một bức ảnh, bất quá vì kinh nghiệm chụp ảnh quá ít, liền có vẻ rất cứng đờ, bất quá Omega đã thực vừa lòng.

Hắn hướng Khương Thư Ngọc phất phất tay: “Nhớ kỹ đánh giá năm sao!”

“Sẽ.”

Khương Thư Ngọc cười rời khỏi tiệm cắt tóc.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài trên mặt là ý cười không giấu được. Anh nắm chặt điện thoại, đi nhanh về phía trước.

Cùng lúc đó một tin nhắn cũng lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên điện thoại anh. Người gửi là:

【Đại học B. 】

 

back top