Sở Ngôn vừa giành được giải thưởng dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất.
Cậu ta hằm hằm đá tung cửa bước vào.
Cậu ta cởi bộ vest. Cậu ta ném, tôi nhặt.
Tiếp theo là giày, là đồng hồ trên sàn.
Cho đến khi tôi nhặt chiếc cà vạt của cậu ta, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt chán đời lạnh như băng của cậu ta.
Cậu ta ngồi chễm chệ trên ghế sofa, nhìn xuống tôi.
Cậu ta ngoắc ngón tay với tôi.
Đó là mật lệnh, bảo tôi mát-xa cho cậu ta.
Tôi bước đến trước mặt cậu ta.
Ngồi xổm xuống mát-xa chân cho cậu ta.
“Mạnh quá rồi.”
Giọng cậu ta khó chịu, tôi cũng không dám nhìn thẳng cậu ta.
“Lại nhẹ quá, không ăn cơm à?”
“Ngồi xổm ở đó làm gì? Lên đây ngồi!”
Tôi đành phải nghe theo, ngồi bên cạnh chân cậu ta.
Nhiệt độ cơ thể cậu ta truyền qua lòng bàn tay tôi, nóng đến mức tim tôi run rẩy.
Tôi cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn.
Cậu ta nửa nhắm mắt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Gan của anh đúng là ngày càng lớn rồi, đồ câm nhỏ.”
“Vừa nãy ai cho phép anh tự ý mở cửa xe, ép tôi phải chào hỏi fan?”
Tôi lấy sổ nhỏ ra viết: 【Tôi không nghe thấy gì, Sở Ngôn.】
Cậu ta quẳng phăng cuốn sổ của tôi, gác thẳng hai chân lên đùi tôi: “Tôi bỏ nhiều tiền chữa bệnh cho anh như vậy, chứng điếc của anh không đỡ chút nào à?”
“Bác sĩ chẳng nói là có thể nghe được một chút rồi sao?”
Tôi lại nhặt cuốn sổ lên: 【Tôi cũng không muốn vậy.】
Cậu ta nhìn tôi đầy nghi ngờ, bóp cằm tôi: “Câu này sao anh lại nghe thấy?”
Đúng vậy, tôi đã có thể nghe được rồi, nhưng không rõ ràng lắm.
Phải nhìn khẩu hình miệng người khác để đoán, cộng thêm thính lực yếu ớt, mới có thể hiểu.
Tôi: 【Câu này cậu nói hơi to.】
Sở Ngôn: “Vậy thì anh cũng giỏi đấy, chỉ chọn những lời dễ nghe mà nghe thôi đúng không.”
Bàn tay tôi nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cậu ta, săn chắc và đầy sức mạnh.
Lúc nào không hay, động tác của tôi trở nên biến thái.
Cậu ta mở mắt, một cước đạp tôi xuống sofa, trừng mắt nhìn tôi: “Làm gì đấy? Giở trò lưu manh phải không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Cậu ta nhìn dáng vẻ khúm núm của tôi.
Cũng không rảnh để tức giận với tôi nữa.
“Tôi nghĩ anh cũng không dám.”
“Đừng tưởng đi theo tôi hai năm rồi mà cả đội ngũ này đều phải nghe lời anh.”
“Lại đây mát-xa thái dương cho tôi!”
Cậu ta định cầm điện thoại xem tin hot, nhưng tôi lại đeo mặt nạ ngủ hơi nước lên mắt cậu ta.
“Đồ câm nhỏ, tôi muốn xem điện thoại!”
“Lãnh đạo gắp thức ăn mà anh lại quay mâm là sao?”
Tôi: 【Cậu dùng mắt quá độ, đeo kính không đẹp, nhíu mắt bị chụp lại, sẽ có ảnh xấu.】
Cậu ta đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua cuốn sổ của tôi.
Bóp mặt tôi đau điếng: “Anh nói ai xấu hả? Tôi đeo kính không đẹp sao?”
“Phản trời rồi!”
Tôi đau đến mức rên khẽ, lật lại trang đó, lắc đầu dùng khẩu hình nói: “Không nghe thấy.”
Thực ra, tôi đeo mặt nạ ngủ cho cậu ta là vì không muốn cậu ta nhìn thấy vẻ bối rối của tôi.
Cậu ta bảo tôi ngồi trên sofa, gối đầu lên đùi tôi.
Tôi cảm thấy rất không quen, đẩy đầu cậu ta ra.
Tôi: 【Tôi đi lấy gối ôm cho cậu, đừng gối đầu lên đùi tôi.】
Cậu ta bực bội ném cuốn sổ của tôi xa tới năm mét, tôi nhìn cuốn sổ tội nghiệp của mình.
Thầm nghĩ căn hộ cao cấp này thật rộng, nếu là phòng trọ của tôi thì chắc chắn không ném được xa như vậy.
“Cho tôi gối một lát thì sao? Đùi anh làm bằng vàng à?”
Tôi im lặng, tẩy trang cho cậu ta.
Cậu ta nhắm mắt tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi này.
“Đồ câm nhỏ, vẫn là cậu tốt, im lặng, ngoan ngoãn.”
Giọng cậu ta rất khẽ, nhưng tôi lại nghe rõ.
Tôi biết câu này không cần tôi trả lời.
Tôi lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ: Chúc mừng cậu, cậu đã giành được giải thưởng.】
Cậu ta mở mắt, nhìn những dòng chữ tôi gõ, cười và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nếu lời chúc mừng là thật lòng, thì hãy thử nói chuyện với tôi đi, đồ câm nhỏ.”
“Tôi muốn nghe giọng của anh.”
Cậu ta làm mẫu: “Anh nói, chúc mừng cậu, Sở Ngôn, cậu đã tiến gần hơn đến ước mơ.”
Tôi cố gắng nói, nhưng lại nói lắp bắp.
Cậu ta cười đỡ trán, véo nhẹ eo tôi, rồi quay mặt vùi vào bụng tôi, chui vào chiếc áo len của tôi.
Tôi đẩy cậu ta ra.
Cậu ta lại ôm chặt lấy eo tôi.
“Đồ câm nhỏ, anh lại gầy đi rồi.”
