Sau kỳ mưa móc, thân thể suy yếu. Tiêu Ngọc chân vô lực mà lướt qua ngoại điện, mở cửa tẩm điện. Đập vào mắt là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, cúi đầu, nhìn thấy quầng thâm mắt ngồi đầy đất nghiêng ngả.
Nhiều người quá!
Tiêu Ngọc giật mình.
May mắn, trước khi tìm Phùng Thuận, hắn đã nhớ khoác áo trong, mặc áo ngoài.
“Bệ... Ngô ngô ngô ngô!!!” Tiêu Ngọc bịt kín miệng Phùng Thuận trước khi hắn kích động gào lên.
“Hư!” Ngón trỏ Tiêu Ngọc đặt ở bên môi, túc mục mà nhìn quanh một vòng.
“Bệ! Hạ! Ngài! Sao! Lại! Ra! Trước!!” Phùng Thuận rất có mắt nhìn đem âm thanh đặt trong cổ họng hỏi nhỏ.
Sắc trời mới khó khăn lắm có dấu hiệu sáng, còn cách thời điểm thượng triều ngày xưa non nửa canh giờ.
Đêm qua long sàng kẽo kẹt kẽo kẹt vang đến nửa đêm. Ấn theo cốt truyện của cuốn thoại bản đứng đầu 《 Bá đạo Đế vương Cưỡng chế Ái 》, Bệ hạ không nên sinh long hoạt hổ như thế.
Chẳng lẽ nói... Bệ hạ nhà họ thiên phú dị bẩm, đem Nhiếp Chính Vương lăn lộn đến... Cái kia!
Phùng Thuận hít sâu, trong lòng xoa tay hầm hè thẳng thắn hô Tiêu Ngọc làm được xinh đẹp.
“Trẫm, Trẫm...” Tiêu Ngọc há miệng, hắn cảnh giác mà nhìn xung quanh một vòng, hướng nội thất nhìn nhìn, căng thẳng mặt thẳng tắp hướng về phía thiên điện di chuyển.
Một đám người không rõ nguyên do mà đi theo Tiêu Ngọc dời bước đến thiên điện. Phùng Thuận vừa đi vừa sắp xếp cung nhân khác đi chuẩn bị chậu khăn rửa mặt đánh răng. Còn Quý Liễm mặt đầy mất mát bị Tiêu Ngọc chặn ở cửa.
“Trong giường Trẫm có thích khách. Ngươi trở về canh thích khách, đừng đánh thức hắn, cũng đừng làm cho hắn chạy.”
Tiêu Ngọc không chút lưu tình đóng cửa phòng, đem Quý Liễm vẻ mặt không thể hiểu được nhốt ở ngoài cửa.
Mọi người: “???”
Thích khách? Từ đâu ra thích khách?! Vì cái gì còn không thể đánh thức?
Quý Liễm chưa tiêu hóa xong chuyện “Tiêu Ngọc đã bị Nhiếp Chính Vương úp sọt” sụp đổ mà ôm trên cửa vò đầu bứt tai.
Ngoài Dưỡng Tâm Điện có Ngự lâm quân canh gác, thích khách có mọc cánh cũng phi không ra ngoài.
Rõ ràng an nguy Tiêu Ngọc trong thiên điện càng quan trọng. Hắn là Thống lĩnh Cấm quân, lý nên đem việc hộ vệ Tiêu Ngọc đặt ở vị trí thứ nhất.
Quý Liễm không đi, ôm ở khe cửa. Một cánh cửa không ngăn được lòng hiếu kỳ. Cuộc đối thoại trong phòng Quý Liễm nghe được rõ ràng.
“Bệ hạ, thích khách lăn lộn vào trong phòng Ngài từ khi nào a?” Phùng Thuận không hiểu ra sao mà thấp thỏm suy đoán.
Nhiếp Chính Vương xuất thân võ tướng, kẻ hèn thích khách... Không xử trí sao?
Hay là nói Bệ hạ đêm qua long tinh hổ mãnh... Trực tiếp đem Nhiếp Chính Vương cường tráng lăn lộn đến không đứng dậy được?!
Phùng Thuận hoài nghi mà liếc nhìn Tiêu Ngọc đang héo hắt.
Tê, người quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Trẫm giống như... Giống như không cẩn thận đem thích khách đánh dấu.” Trong thiên điện chỉ còn lại Trương, Lý Thái y cùng Phùng Thuận ba người tâm phúc. Tiêu Ngọc ấp a ấp úng, chột dạ mà chắp tay sau lưng.
Cửa thiên điện rầm một tiếng bị phá bung. Quý Liễm đằng đằng sát khí ngã nhào vào thiên điện, cái gọi là ngã ngựa đổ người. Mắt đầy sao xẹt.
Tiêu Ngọc bị giật mình một cái, cẩn thận nhìn về phía cửa điện. Thấy là Quý Liễm sau mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Chỉ là Quý Liễm, Tiêu Ngọc liền rộng lượng mà mặc kệ hắn. Hắn tiếp tục bịa đặt, không, tiếp tục hồi ức.
“Thích khách kia cao lắm, còn cao hơn Trẫm. Thế nhưng nhân cơ hội Trẫm phân hóa, bò lên long sàng, làm hại Trẫm hiện tại toàn thân mùi rượu.”
Lần này, mọi người đều nghe rõ ràng. Thích khách này không phải thích khách kia, mà là Ngụy Sương tiến điện hỗ trợ đêm qua.
“Bệ hạ, trên long sàng đều không phải là thích khách... Quan hệ các Ngài cực kỳ thân mật, Ngài không nhớ rõ à?” Đầu óc Phùng Thuận vừa chuyển, cười làm lành giải thích, thuận miệng kèm hàng lậu, giúp chuẩn Hoàng hậu tương lai tạo hảo cảm.
“Thích khách thân mật?” Tiêu Ngọc sửng sốt, kỹ thuật diễn hồn nhiên thiên thành, không hề sơ hở.
“... Đều thành là phi tần? Nhưng Trẫm không nhớ rõ mình nạp qua phi. Theo lý thuyết, hậu cung hẳn là không có ai. Trên long sàng...” Tiêu Ngọc nhíu chặt mày, tay trái nắm thành quyền đặt ở hạ hàm, gật đầu một cái.
Chuyện vừa chuyển, “Chỉ có thể là thích khách! Trẫm là Càn Quân, thích khách kia cũng là!”
“Trẫm sao lại nạp Càn Quân tiến hậu cung! Rõ ràng là người đó nhân lúc Trẫm kỳ dễ cảm, bò lên long sàng trộm Long Tỉnh.” Hừ! Trẫm liền phải thừa dịp ngươi Ngụy Sương không tỉnh hạ ngươi một quân.
Dám cự tuyệt Trẫm, mạo phạm Trẫm. Ngày sau hậu cung phải cầu xin Trẫm mới cho ngươi nhập.
Bốn người vây quanh Tiêu Ngọc nghe đến sửng sốt lại sửng sốt.
“Bệ hạ, Ngài còn nhớ rõ lão nô?” Phát hiện nhận thức Tiêu Ngọc có khác thường, nước mắt Phùng Thuận đều sắp rớt xuống.
Bệ hạ nhà hắn từ nhỏ thời điện hạ liền nhiều tai nạn. Hiện tại hay là rối loạn tâm thần lại tái phát? 5 năm trước ở bãi săn bị Nhiếp Chính Vương đạp hư một ngụm sau, liền phạm qua một hồi. Hiện tại đừng lại...
“Ngươi chẳng phải Phùng Thuận sao?” Tiêu Ngọc kỳ quái nhìn hắn.
Hai vị Thái y cũng thấu lại đây. Tiêu Ngọc từng cái gọi ra thân phận, ngay cả Quý Liễm ngã nhào vào đứng yên bất động, Tiêu Ngọc cũng chưa quên, thuận miệng còn bổ sung một câu: “Trở về.”
Làm Thống lĩnh Cấm quân đau lòng lại đau lòng.
Lý Thái y so Trương Thái y còn gấp hơn. Hắn cung kính thỉnh cầu chộp lấy cổ tay Tiêu Ngọc, tinh tế bắt mạch.
Mạch tượng Tiêu Ngọc so với sóng gió mãnh liệt đêm qua, hiện giờ đã bình thản xuống dưới. Mạch tượng tuy trước sau như một hư, nhưng Tiêu Ngọc trông vẻ sắc mặt hồng nhuận, không giống rối loạn tâm thần tái phát, ngược lại như là... Ân ái nồng nhiệt một phen cùng Nhiếp Chính Vương.
Lại là ân ái nồng nhiệt một phen vì Khôn giả, bổ sung rất nhiều tín hương Càn Quân.
Lý Thái y nín thở, bắt lấy trọng điểm mở miệng: “Bệ hạ, Ngài là nói, Ngài phân hóa thành Càn Quân? Đêm qua làm chính là chuyện kỳ dễ cảm nên làm?”
Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, bao gồm cả Quý Liễm còn chưa kịp bò đi.
“Tự nhiên, Trẫm hiện giờ đã là Càn Quân.” Tiêu Ngọc thề thốt cam đoan, đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ. Hắn nhìn thần sắc cổ quái của Lý Thái y, vỗ vai an ủi: “Lý Ái Khanh không thành thạo đạo Càn Khôn, nhưng Càn Quân hay là Khôn giả, Trẫm vẫn phân biệt được.”
“Bệ hạ, xin cho Thần chờ lại bắt mạch...” Biểu cảm hai vị Thái y đều rất xuất sắc. Tiêu Ngọc vừa gật đầu, hai người liền kéo một chiếc ghế lót ba tầng đệm mềm lại đây. Sau đó một trái một phải kéo lấy hai tay Tiêu Ngọc lần nữa bắt mạch.
Mạch tượng như cũ không có dị tượng. Kỳ mưa móc đầu tiên sau khi phân hóa của Bệ hạ, đã bình yên vượt qua. Nhưng vấn đề đầu óc...
Hai vị Thái y cảm giác mình rối tinh rối mù, một cái đầu hai cái lớn.
Ngược lại là Phùng Thuận mở miệng giải vây.
“Bệ hạ tất nhiên là đêm qua kinh hãi quá độ, lại bị kích thích lớn, kích loạn tâm thần, cho nên mới quên Vương gia.”
“Vương gia?” Tiêu Ngọc phóng đại mà thay đổi sắc mặt: “Thích khách kia còn là quan hệ huyết thống với Trẫm???”
“... Không đúng không đúng!” Phùng Thuận sốt ruột mà vẫy tay tạo ra tàn ảnh, cảm giác đầu mình trong nháy mắt rời khỏi xương cổ, “Thích khách kia... Phi phi phi, Vương gia là An Hầu do Tiên Đế phong, hứa Vương gia Nhiếp Chính khi Ngài còn nhỏ.”
Tiêu Ngọc hận sắt không thành thép mà nhìn Phùng Thuận, thất vọng thở ra một hơi: “Nhiếp Chính Vương không phải Hoàng hậu à.”
Phùng Thuận: “... Ân?”
Thấy mọi người còn sững sờ tại chỗ chưa phản ứng lại, Tiêu Ngọc lại thong thả ung dung nói: “Quý Liễm đi điều tra rõ thích khách kia là ai.
Nhiếp Chính Vương Trẫm là nhớ rõ. Mấy năm nay cùng Trẫm vẫn luôn làm đối, Trẫm hướng đông hắn nói tây, còn dùng roi mây quất lòng bàn tay Trẫm, quả thực gian nịnh.”
Tiêu Ngọc thêm mắm thêm muối mà chửi bới một hồi Ngụy Sương.
Hai vị Thái y rốt cuộc chậm rãi phản ứng lại. Tiêu Ngọc mất trí nhớ, chỉ quên Ngụy Sương.
Để không lộ ra sơ hở, Tiêu Ngọc còn căn cứ điển tịch hiện có làm tham khảo, biên soạn ra một Nhiếp Chính Vương đáng lẽ phải tồn tại như thế.
Nhưng mà... Tình nghĩa Nhiếp Chính Vương và Tiêu Ngọc không hề nông cạn. Hiện giờ bề ngoài tuy vẫn là Ngụy Sương khống chế quyền to, kỳ thật quyết định đã sớm thuộc về Tiêu Ngọc. Nếu không phải vì Tiêu Ngọc, Ngụy Sương đối với cái vị trí quyền lực kia, tránh còn không kịp.
“Ngụy Sương, Ngài còn nhớ rõ bao nhiêu?” Lý Thái y mạnh dạn thử dò xét.
Trương Thái y bị sự táo bạo bất ngờ của Lý Thái y sợ đến lùi về phía sau hai bước.
“Ngụy Sương là ai?” Tiêu Ngọc trợn mắt nói dối.
Lý Thái y: “Vậy Nhiếp Chính Vương đâu?”
Tiêu Ngọc không kiên nhẫn mà dựa vào lưng ghế: “Trẫm tự nhiên đều nhớ rõ.”
Được rồi, liền chỉ riêng Nhiếp Chính Vương, quên hết.
Lý Thái y cũng là lão nhân chứng kiến Nhiếp Chính Vương cùng Tiêu Ngọc vương vấn không thôi.
5 năm này hai người đêm đêm cùng giường. Khi hắn đi thỉnh mạch cho Tiêu Ngọc, Nhiếp Chính Vương luôn sẽ ở một bên cầm tấu chương niệm cho Tiêu Ngọc nghe.
Tình nghĩa trong đó, khiến giới hạn của Lý Thái y cũng lui lại. Ông âm thầm kéo Trương Thái y đi tham khảo phương thuốc cổ truyền, thề phải nghiên cứu ra bí dược mới có thể làm Càn Quân sinh con cho Tiêu Ngọc.
Thoáng cái 5 năm đã qua, bí dược mới không nghiên cứu ra được, Bệ hạ của họ phân hóa thành Khôn giả, trực tiếp từ căn bản giải quyết vấn đề Càn Quân không thể sinh hài tử. Chỉ là...
Sao lại mất trí nhớ có chọn lọc như vậy?
Đều nguồn gốc từ dấu vết? Hay là di chứng bí dược mất đi hiệu lực?
Nhắc tới bí dược, sắc mặt Lý Thái y đột nhiên trầm trọng xuống. Hắn rũ mắt, ánh mắt như có như không đảo qua bụng nhỏ Tiêu Ngọc.
Nghi ngờ cũ chưa giải quyết, vấn đề mới lại tới. Kỳ mưa móc Khôn giả, tỷ lệ thụ thai cực cao. Hắn nhìn Tiêu Ngọc mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bị Trương Thái y tiếp nhận lời nói.
“Bệ hạ có cần cấp cho vị kia thứ... Thích khách Vương gia chén thuốc tránh thai?” Trương Thái y thận trọng mở miệng: “Sau đó lại săn sóc mà giúp hắn nếm thử.”
Mấy ngụm cũng tốt, có còn hơn không. Tổng không thể để Hoàng đế vừa mới phân hóa liền mang bầu trong tay bọn họ.
Lại còn là vị Hoàng đế mất trí nhớ, không quen biết cha đứa bé bất hạnh kia.
“Không cần, thích khách kia cũng là Càn Quân, nghĩ đến sẽ không có thai.” Nghe thấy Thái y còn muốn mình nếm, đầu lưỡi Tiêu Ngọc khổ lại, quyết đoán cự tuyệt.
Nói nhiều sai nhiều, càng dễ lộ sơ hở. Tiêu Ngọc nhìn ánh trời ngoài cửa sổ, hỏi: “Thân thể Trẫm còn bệnh nhẹ không?”
“Bệ hạ hiện giờ đã không việc gì. Vũ... Kỳ dễ cảm cũng đã tạm thời áp chế.” Hai vị Thái y khẩu hình mồm miệng mà cùng nhau đáp lời.
“Đã hết bệnh nhẹ, vậy hai vị Ái Khanh trở về nghỉ ngơi đi. Trẫm muốn đi lâm triều.” Tiêu Ngọc hạ lệnh đuổi khách.
________________________________________
“Cho Trẫm tìm một cái quần lót mới.” Thiên điện chỉ còn lại Phùng Thuận một người, Tiêu Ngọc lãnh khốc mà sai sử. Đối với Tổng quản Đại Thái giám cùng mình lớn lên, lại tiết lộ một cái sơ hở mới: “Ngụy Sương cướp của Trẫm đi rồi.”
Thì ra là thế!
Phùng Thuận hiểu rõ mà vỗ một cái bốp, bước chân nhỏ vụn đi lấy quần áo thay cho Tiêu Ngọc.
“Bệ hạ chuẩn bị làm gì?” Phùng Thuận giúp Tiêu Ngọc đổi đi áo trong không thành bộ, khoác áo ngoài.
Tiêu Ngọc híp mắt: “Tất nhiên là đi thượng triều.”
Làm Triều thần biết, Trẫm đã phân hóa, và cả tin tức tốt cùng Ngụy Sương đã đánh dấu.
Tay Phùng Thuận đang sắp xếp quần áo cứng đờ.
________________________________________
Trong Đại điện, Triều thần thấp thỏm mà đứng, tĩnh chờ tin tức bãi triều nghỉ ngơi.
Tiêu Ngọc lười biếng, không cần Ngụy Sương cùng Vương Nhược Phủ cưỡng ép sẽ không tự mình chấp chính.
Nhưng cũng chỉ là lười biếng chút. So với Hoàng đế nào đó xây dựng rầm rộ chỉ vì tu Hoàng lăng, cầu trường sinh mà nói, ít nhất không quản chuyện linh tinh.
Huống chi, Tiêu Ngọc mới vừa cập quan phân hóa, vẫn là tiểu Hoàng đế đâu. Lười biếng chút liền lười biếng chút, không cần vội triều, mọi người mừng rỡ tự tại.
Ấn tính tình Bệ hạ Tiêu Ngọc của họ, sau khi phân hóa, chỉ sợ phải bãi triều bảy ngày trước. Có chuyện quan trọng có thể trực tiếp đệ tấu chương hướng phủ Tướng quân, lại luận bàn.
Không có người thích đi làm, cho dù là Trọng thần.
Nhưng điều làm mọi người không nghĩ tới là, Tiêu Ngọc thế nhưng đúng giờ tới thượng triều.
Không muộn, ngược lại sớm mười lăm phút.
“Các vị Ái Khanh sớm.” Tiêu Ngọc tâm tình tốt lắm, cố ý xuyên qua giữa triều thần, lại chậm rãi ngồi trên long ỷ.
Năm chữ thăm hỏi vô cùng đơn giản, mang theo toàn thân tín hương Khôn giả, lại là tín hương Khôn giả đã bị Càn Quân đánh dấu.
Càn Quân dưới điện ồ ạt thay đổi sắc mặt, một trận xì xào bàn tán.
Vương Nhược Phủ càng suýt nữa ngất xỉu.
“Như các vị Ái Khanh chứng kiến, Trẫm đã phân hóa thành Càn Quân.” Tiêu Ngọc lười nhác mà chống trán dựa trên long ỷ.
Kim long xoay quanh trên cổ tay áo huyền hắc đáp ở bên hông. Dưới điện tức khắc một mảnh yên tĩnh, không ai dám nói, cũng không ai dám đem phỏng đoán vọng thêm nói ra khỏi miệng.
Quế Hương Khôn giả xa lạ trên người Tiêu Ngọc bọn họ chưa ngửi qua. Nhưng trận rượu hương hỗn tạp trong Quế Hương kia... Rõ ràng, rõ ràng chính là tín hương của Nhiếp Chính Vương Ngụy Sương!
Cho nên... Cho nên Bệ hạ trước kia nhắc mãi 5 năm muốn sinh hài tử cùng Nhiếp Chính Vương... Thế nhưng thế nhưng thế nhưng thế nhưng là sự thật?!
“Thần chúc mừng Bệ hạ niềm vui phân hóa.” Thẩm Xác trước hết lấy lại tinh thần, thấy nhiều không trách mà khom người nói: “Không biết Nhiếp Chính Vương còn mạnh khỏe?”
Tiêu Ngọc vừa lòng gật đầu, đột nhiên minh bạch vì sao Phụ hoàng phải đề bạt một vị Thừa tướng trẻ tuổi. Hắn hiện tại cũng muốn thăng chức cho vị Thừa tướng hồ ly này.
“Nghe nói đang ngủ trên long sàng đâu.” Rốt cuộc có người nhắc Ngụy Sương, Tiêu Ngọc giả vờ không vui, nhìn Phùng Thuận nhíu chặt mày: “Bên cạnh giường, há dung Nhiếp Chính Vương ngủ ngáy.”
