TRẪM LÀ THIÊN TỬ SAO CÓ THỂ MANG THAI

Chương 20: Đánh Dấu Trẫm Là Càn Quân, Không Cần Thuốc Tránh Thai

Cửa điện nhắm chặt vừa mở, thứ xông đến trước mặt Ngụy Sương trước cả tiếng Lý Thái y chính là tín hương hoa quế nồng đậm của Tiêu Ngọc. Ngụy Sương biến sắc.

Tín hương Khôn giả... Làm sao lại thế này?

Lý Thái y thao tác lưu loát nhét viên ức chế đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu Ngọc vào tay Ngụy Sương.

“Tình huống Bệ hạ nguy cấp, thỉnh Nhiếp Chính Vương nhập điện.” Ngoài điện người cá tạp nham, Lý Thái y không dám nói nhiều.

“Đã biết.” Ngụy Sương hiểu rõ, đem viên thuốc trong tay nhai nát ngay trước mặt Lý Thái y. Quay đầu lại lạnh giọng: “Chuyện Bệ hạ phân hóa không được tiết lộ. Lẽ ra phải nói thế nào, nghĩ đến không cần bổn Vương dạy.”

Trên mặt đất nháy mắt quỳ rạp một mảnh.

Hai vị Thái y nhanh nhẹn chuồn ra khỏi khe cửa. Ngụy Sương mặt lạnh vượt qua cửa điện, đi nhanh đến trước long sàng của Tiêu Ngọc, một phen vén màn rồng lên—

Trên giường, Tiêu Ngọc mặt mày đỏ ửng, cuộn tròn ở giữa long sàng, hai chân kẹp chặt chiếc chăn tăng cường.

Lúc Ngụy Sương nhập điện, thần trí Tiêu Ngọc đã không còn rõ ràng. Áo lót trên người nhăn nhúm chụm lại với nhau, quần lót không biết tung tích. Hai chân trắng thon dài đan xen, mũi chân căng thẳng móc lấy đệm chăn.

Trong khoảnh khắc sắp hoàn toàn mất đi ý thức, một trận rượu hương cưỡng thế và trêu người đột nhiên rót vào màn rồng.

Vị Đế vương vốn nên phấn khởi rời giường lại không tỉnh táo, ngược lại khiến Tiêu Ngọc đang ý loạn tình mê chủ động nghênh lên...

Dễ ngửi... Thật thơm, giống đào hoa nhưỡng Mẫu phi lén giấu trong cung.

Quế Hương trong phòng quá mức nồng đậm, đã vượt quá phạm vi ức chế của viên ức chế.

Huống chi Ngụy Sương cùng Tiêu Ngọc vì dấu vết mà lập khế ước, sự ảnh hưởng của tín hương Tiêu Ngọc so với Khôn giả đã kết khế chỉ có hơn chứ không kém.

Ngụy Sương trong chốc lát đỏ mắt, đứng ở mép giường ổn định tâm thần.

“Bệ hạ.” Ngụy Sương khản giọng. Hắn nắm chặt quyền, móng tay cơ hồ muốn cắm vào thịt.

Trong một cái chớp mắt, hai mắt Tiêu Ngọc đẫm lệ m.ô.n.g lung. Đồng tử màu vàng bị sương mù lấp đầy, tựa như chứa một ao nước, hội tụ thành đầm hoa đào kiều diễm.

“Ngụy Sương, là ngươi sao?” Tiêu Ngọc híp mắt, cắn chót lưỡi giành lại một chút thanh tỉnh.

Vài sợi sa mỏng làm màn trướng không ngăn được cơn phát tình đầu tiên mãnh liệt.

Tín hương vốn nội liễm và bị đè nén vừa rồi như gặp được chất xúc tác, bỗng chốc tuôn ra toàn bộ.

Ngụy Sương lại bị tín hương Tiêu Ngọc ập đầy mặt, hô hấp tức khắc dồn dập lên, vô thức lùi về phía sau.

Ngửi thấy rượu hương, thân thể Tiêu Ngọc ngược lại có thêm sức lực. Hắn không vui mà giật người quay lại, xoay người đem đạo rượu hương dễ ngửi kia đè dưới thân.

“Ngươi tới giúp Trẫm.” Tiêu Ngọc hớn hở vén khóe miệng. Hắn đè trên n.g.ự.c Ngụy Sương cười ngây ngốc, ngửi thấy rượu hương yêu thích liền gấp không chờ nổi mà nằm sấp trên người Ngụy Sương giở trò— Mượt mà... chăn đệm mềm mại, lại có một vật gồ ghề cứng rắn, cộm ngay dưới khuỷu tay.

Tiêu Ngọc kêu lên một tiếng, ngồi dậy, bất mãn mà hướng vào trong ống tay áo Ngụy Sương sờ soạng, chạm vào một mảnh ôn lương.

“Ngọc?” Tiêu Ngọc vuốt ve bề mặt gồ ghề và thon dài, tò mò kéo ra ngoài.

Một chiếc trâm ngọc trắng tinh xảo và tinh tế hiển lộ trước mắt Tiêu Ngọc. Thân trâm trắng óng ánh như mỡ đông, trên đầu trâm, khắc hai ba cành hoa quế vây quanh nhau, tương hô ứng với tín hương tràn ngập màn trướng của Tiêu Ngọc.

“Cho Trẫm.” Tiêu Ngọc khẳng định nói.

“Ừm, là quà cập quan cho Bệ hạ.” Ngụy Sương nín thở, nhẹ nhàng khép lại xương sống Tiêu Ngọc, hơi hơi mỉm cười.

“Ngọc trâm... Quà cập quan?” Trong kỳ mưa móc, cảm xúc Tiêu Ngọc bị phóng đại vô số lần.

Rõ ràng trong lòng chỉ là muốn chất vấn, nhưng đến bên miệng, hóa thành sự uất ức vô tận.

Hắn không thể không hít mũi, sau đó nắm lấy tay áo Ngụy Sương nắn vuốt, lại chê bai mà lột xuống vứt bỏ.

Đương nhiên không chỉ là quà cập quan.

Ngọc trâm biểu thị tình ý hoan hảo giữa nam nữ. Ngụy Sương vẫn luôn chờ đợi Tiêu Ngọc phân hóa, chỉ có Tiêu Ngọc phân hóa, hắn mới dám vượt qua giới hạn xấu xa trong đáy lòng kia.

Hắn vốn dĩ tính toán sau tiệc sinh nhật Tiêu Ngọc, sẽ trân trọng cắm chiếc ngọc trâm này lên mái tóc búi của Tiêu Ngọc.

Nhưng Tiêu Ngọc cố tình đột nhiên phân hóa vào cái ngày lành này.

Người trong cung đến truyền tin đến phủ Tướng quân, Ngụy Sương sốt ruột, chỉ kịp đem ngọc trâm cất vào tay áo, hộp quà cũng quên mang theo.

Cũng tốt, Bệ hạ là Khôn giả, vừa lúc hoàn thành chấp niệm của mình.

Ngụy Sương lắc đầu. Tiêu Ngọc lại một lần nữa bị hơi nước dâng lên trong đáy mắt làm mờ đi.

Nhiệt triều trên người hắn tràn lan. Tiêu Ngọc tàn nhẫn gặm vào khóe miệng Ngụy Sương, mượn cơn say kỳ mưa móc làm càn trong rượu hương tràn ngập màn trướng.

“Là chính ngươi dâng tới cửa, đừng trách Trẫm.” Tiêu Ngọc một tay nắm chặt trâm quế, một tay vươn đến dưới gối đầu, sờ ra một lọ bình sứ không biết là cao hay mê tình dược.

Ngực Ngụy Sương bị đè lại phập phồng kịch liệt. Tiêu Ngọc nằm trên n.g.ự.c Ngụy Sương cười khẽ, hắn ngước mắt nhìn về phía khóe môi đỏ lên của người, “Ngụy Sương, Trẫm hiện giờ đã là Càn Quân.”

Đầu óc Tiêu Ngọc chốc lát thanh tỉnh chốc lát mê mang. Lỗ tai càng giống như có suy nghĩ riêng, có chọn lọc tiếp thu tin tức.

Trước kia không biết là dấu vết hay do chưa phân hóa, Tiêu Ngọc đối với tín hương Ngụy Sương vẫn luôn rất ỷ lại.

Hiện tại hắn chìm đắm trong ảo mộng mình phân hóa thành Càn Quân, âm thầm may mắn Càn Khôn đồng tính tương khắc, nhưng mình lại không chán ghét tín hương Ngụy Sương.

“Càn Quân?” Ngụy Sương nhíu mày, hơi hơi đẩy Tiêu Ngọc ra.

Quế Hương ngọt ngào nồng nặc tràn ngập màn trướng, rõ ràng là tín hương Khôn giả.

Tiêu Ngọc lại không phân trần mà nắm lấy cổ tay Ngụy Sương, ý đồ dùng thể trọng chế trụ Ngụy Sương: “Trẫm sẽ không tha ngươi đi. Ngụy Sương, Trẫm muốn cho ngươi xin tha dưới thân Trẫm, bức Hoàng thúc cho Trẫm nghĩ ra tên dễ nghe.”

Ngụy Sương: “...”

Ngụy Sương nhắm mắt thở ra một hơi khô nóng đục ngầu.

Danh xưng Đế vương, không ai dám gọi, cho nên vô tự.

Nhưng Tiêu Ngọc lại đem vinh sủng như thế dành cho mình.

“Cẩn Chi.” Ngụy Sương buột miệng thốt ra.

Ngọc, là trân bảo; Cẩn, là mỹ ngọc.

Mỹ ngọc không tỳ vết, chính như Tiêu Ngọc, đẹp đến không gì sánh được, chỉ cần liếc mắt một cái, đủ để hút hồn, kinh tâm động phách.

“Tiêu Cẩn Chi.” Ngụy Sương nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Ngọc đang mềm nhũn vô lực ra, lại thoáng dùng chút lực, đổi vị trí của hai người.

5 năm trôi qua, món ăn quý giá Ngự Thiện Phòng như nước chảy và thuốc bổ tiến vào, Tiêu Ngọc lại vẫn gầy gò như cũ.

Eo nhỏ thon thả một tay có thể ôm trọn, trên bụng, trên mặt cũng chẳng được mấy lạng thịt. Đè dưới thân toàn bộ là xương cốt, cộm đến lảo đảo.

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Ngọc giật mình trên giường. Thanh tỉnh và mê muội đang tranh chấp trong đầu, ồn ào đến túi bụi.

“Tiêu Ngọc, Tiêu Cẩn Chi.” Nhiều năm thận trọng từ lời nói đến việc làm, Ngụy Sương lần đầu thẳng thắn gọi tên Quân Vương.

Hắn cúi người, xoa mở lòng bàn tay Tiêu Ngọc đang nắm chặt bình sứ. Đồng thời mười ngón đan xen, cũng thử phóng thích tín hương mang ý vị trấn an từ tuyến thể của mình.

Rượu hương mất kiểm soát, không thể vãn hồi.

Nháy mắt, hương hoa quế nồng đậm thơm ngọt cũng tán đầy toàn bộ nội điện. Ánh mắt Tiêu Ngọc tan rã, ba chữ “Tiêu Cẩn Chi” trong đầu đang không ngừng xoay chuyển.

Hoàng tử lấy Trân bảo làm tên, vì dị đồng bị bỏ như giày cũ, chỉ có Mẫu phi xem hắn là Trân bảo.

Mà nay, hắn trong miệng Ngụy Sương được Mỹ ngọc làm xứng danh.

Thì ra, mình vẫn luôn bị Ngụy Sương coi là Trân bảo mỹ ngọc.

Tiêu Ngọc giơ tay, run run rẩy rẩy sờ lên khuôn mặt Ngụy Sương. Ngửi thấy rượu hương thơm ngọt giống như đào hoa nhưỡng trên người Ngụy Sương, chủ động thấu mình đi lên.

Sau đó, cả người Tiêu Ngọc đều bị bao phủ trong rượu nhưỡng ngọt ngào say lòng người.

... Hưm?

Không đúng!

Tiêu Ngọc giãy giụa.

Sao lại là Trẫm bị cắn cổ!

“Ngươi... Lớn mật!”

Tiêu Ngọc không dám tin mà trừng lớn hai mắt. Dấu răng đột nhiên rơi xuống tuyến thể mẫn cảm.

Một lượng lớn tín hương Càn Quân rót vào tuyến thể. Vai Tiêu Ngọc bị ấn thật đau, cổ cũng giống như sắp bị cắn đứt.

Ngụy Sương sao có thể... Sao dám!!!

“Ngươi nếu là dám thừa nước đục thả câu, Trẫm liền không thích ngươi.” Tiêu Ngọc khóc kêu. Cơ thể vô lực phản kháng vì bị kỳ phát tình và phân hóa dày vò. Sau khi tín hương Càn Quân rót vào tuyến thể, sau gáy đều tê dại đến hơi tê dại.

Nóng.

Tiêu Ngọc chìm vào cục bông biến thành mềm mại, trôi nổi. Người kia giảo phá tuyến thể sau cổ mình, nhưng mình lại liền không nỡ nhấc chân đá văng.

“Bệ hạ, thỉnh nhẫn một chút.”

Ngụy Sương rũ mắt, nắm chặt cánh tay Tiêu Ngọc, cắn càng sâu và càng mạnh. Mấy hơi thở liền đem một lượng lớn tín hương rót vào sâu bên trong tuyến thể.

Nóng, thật nóng.

Môi Ngụy Sương thật nóng.

“Ngụy Sương... Ô...” Rượu trắng mãnh liệt quá mức kích thích. Sự va chạm tuyến thể làm Tiêu Ngọc run rẩy cả người. Hắn nức nở thành tiếng. Rượu hương hoa quế giao triền trong màn trướng khiến Tiêu Ngọc lập tức lâm vào vẻ say rượu.

Tiêu Ngọc đỏ mặt, gào ra âm thanh càng thêm xấu hổ. Cùng lúc đó, hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong phòng chỉ còn lại hai đạo tiếng hít thở dồn dập.

...

Mở mắt lần nữa, ánh mặt trời chưa xuyên thấu Dưỡng Tâm Điện. Trong điện một mảnh tối tăm.

Màn trướng che lại long sàng càng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt.

“Ngô...”

Tiêu Ngọc khó nhịn mà chống lại giữa trán. Đau đầu đến tựa hồ muốn vỡ ra. Toàn bộ trong phòng tất cả đều là rượu hương.

Hắn càng giống như bị thấm vị, bị tín hương Ngụy Sương tẩm đầy sau gáy chịu khổ tra tấn say rượu, trướng đau khó tiêu.

Trong tẩm điện an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có một đạo hô hấp trầm trọng khác.

Cung nhân dường như đều bị dọn ra ngoài điện.

Tiêu Ngọc hỗn loạn mà suy nghĩ. Hắn đang định kéo chăn lại nhắm mắt. Vừa cựa quậy, tuyến thể khó kiểm soát nháy mắt tràn ra một lượng lớn Quế Hương trộn lẫn cảm giác say.

Cảm giác say thuần túy lạnh thấu xương là của Ngụy Sương, vậy Quế Hương...

Tiêu Ngọc đột nhiên buồn ngủ tan biến hết. Hắn nháy mắt tỉnh táo lại, cắn răng tức giận.

Đêm qua, vừa lúc gặp sinh nhật hai mươi tuổi của mình, hắn phân hóa thành Càn Quân. Nhưng vì ngoài ý muốn lư hương, lại bị Ngụy Sương chiếm hết tiện nghi.

Rõ ràng đã phân hóa thành Càn Quân giống như Ngụy Sương... Tiêu Ngọc phẫn hận mà nâng tay, thoáng thấy một chiếc ngọc trâm lướt qua nắm tay.

“Là quà cập quan cho Bệ hạ.” Lời nói đêm qua của Ngụy Sương mang theo nhiệt khí nhẹ nhàng gảy tim.

Tiêu Ngọc đối với ba chữ “Tiêu Cẩn Chi” đột nhiên xuất hiện trong đầu đầy vẻ khinh thường.

Xuy! Quà cập quan!

Đồ chơi quý giá và ngọc khí trong Kho Quốc khố nhiều lắm, hắn mới không hiếm lạ một cái ngọc trâm làm sơ sài như vậy!

Tiêu Ngọc muốn đem ngọc trâm ném về bên gối Ngụy Sương đang hôn mê, nhưng lòng bàn tay nắm thành quyền lại không nghe sai sử, không sao duỗi ra được.

Tiêu Ngọc, Tiêu Cẩn Chi miễn cưỡng dùng tay trái, bĩu môi khó chịu mà rút trâm cài trong tay phải đang nắm, ném về dưới gối Ngụy Sương.

Ánh mắt nóng rực của Tiêu Ngọc từ ngọc trâm chuyển tới cổ Ngụy Sương, lại chuyển tới khuôn mặt có đường nét rõ ràng.

Tiêu Ngọc không kiểm soát được mà nâng tay, chọc chọc gò má hơi tiều tụy của Ngụy Sương.

Một cái.

Hai cái.

...

Bảy tám cái.

Ngụy Sương quả nhiên vẫn chưa tỉnh.

Xuy!

Tiêu Ngọc phì cười.

Cũng chẳng ra gì sao, chỉ dùng tín hương giúp Trẫm áp chế kỳ dễ cảm cả đêm, liền mệt đến kiệt sức.

Bọn họ cái gì cũng chưa làm.

Ngụy Sương hư quá đi nha.

Tầm mắt Tiêu Ngọc đi xuống, lần nữa dời về cái cổ làm người ta ngứa ngáy.

Cổ Ngụy Sương ẩn dưới ánh sáng mờ ảo. Tiêu Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, răng hơi ngứa.

Cơ hội tốt để cắn trả!

Tiêu Ngọc nheo mắt lại, tới gần sau gáy Ngụy Sương. Khi môi lưỡi sắp chạm tới mục tiêu, hắn dừng lại.

Hắn hít hà một hơi.

... Bẹp.

Tuyến thể sau cổ Ngụy Sương xẹp xuống.

Trong 5 năm, hai người suốt ngày cùng giường mà ngủ. Tiêu Ngọc hoặc lén lút, hoặc quang minh chính đại mà sờ qua rất nhiều lần, chưa bao giờ thấy tuyến thể Ngụy Sương xẹp thành như vậy.

Tiêu Ngọc thổn thức mà lại thấu lên ngửi ngửi.

Rượu hương nhàn nhạt, gần như không thể nghe thấy.

“Tê...” Tiêu Ngọc ngượng ngùng ngẩng đầu, gãi gãi gò má, theo đầu ngón tay che lại hàm răng đang ngứa.

Chỉ một mê tình hương nhỏ nhoi dẫn ra kỳ dễ cảm, bọn họ cũng chưa tiến thêm một bước, chẳng lẽ nói chỉ dựa vào tín hương áp chế thế nhưng sẽ làm tuyến thể hao tổn như thế?

Trái tim Tiêu Ngọc đột nhiên nhảy không hai nhịp, lại không hạ miệng được.

Thôi, xét thấy Ngụy Sương vẫn chưa được voi đòi tiên thừa nước đục thả câu, Trẫm cứ để hắn nghỉ ngơi hai ngày đi.

Tiêu Ngọc cuộn chiếc gối đầu, cầm theo bình sứ còn sót lại, đứng dậy, rất có khí độ Đế vương mà... Vứt bỏ khí độ Đế vương.

Tuyến thể Ngụy Sương xẹp, Tiêu Ngọc không xẹp.

Tiêu Ngọc lại ngửi thấy Quế Hương trộn lẫn cảm giác say trên người mình. Vành tai lặng yên hồng thấu.

Tức giận.

Sau cổ trướng đau khó tiêu. Hắn bị Ngụy Sương ôm gặm ba mươi phút cổ. Chẳng sợ tín hương Càn Quân gặp tuyến thể tự mang hiệu quả gia tốc khép lại, nhưng lòng bàn tay Tiêu Ngọc vẫn sờ thấy dấu răng Ngụy Sương để lại.

Một cái đánh dấu lâm thời không đủ để bao trùm dấu vết.

Đã như vậy, Ngụy Sương vẫn chỉ để ý cái quà cập quan c.h.ế.t tiệt kia!

Nói một câu thích mình có khó khăn như vậy sao?

Mình rõ ràng đã phân hóa...

Không được, phải giành lại thể diện.

Tiêu Ngọc nắm chặt quyền vẫy vẫy vào khoảng không hướng đầu Ngụy Sương. Sau khi nhét A Phúc vào lòng Ngụy Sương, lén lút vượt qua Ngụy Sương bò xuống long sàng.

 

back top