TRẪM LÀ THIÊN TỬ SAO CÓ THỂ MANG THAI

Chương 18: Chỉ Trộm Hôn Ngươi Một Chút!

“Ai nha Bệ hạ, Ngài hôm nay đã quăng cái bút này lần thứ tám rồi đấy. Nếu Ngài không vui xem sổ con, thì về Dưỡng Tâm Điện nghỉ tạm đi, chờ Vương gia từ Doanh Cấm quân trở về rồi hãy làm.”

Phùng Thuận trong suốt 5 năm này cũng dần dần mặc kệ, thậm chí vì nhìn thấy đôi oan gia này 5 năm mà tâm thái đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.

Phùng Thuận cũng gấp gáp đến độ muốn hò hét: Hai Chủ tử rốt cuộc khi nào mới nên đôi! Đã ôm nhau ngủ 5 năm rồi!

Chiếc giường nhỏ bên cạnh long sàng cuối cùng vẫn không được dựng lên. Tiêu Ngọc dùng hết mọi thủ đoạn để lừa Ngụy Sương lên long sàng.

Giờ đây 5 năm đã trôi qua, Ngụy Sương không còn cứng đầu cứng cổ như 5 năm trước, việc cùng Tiêu Ngọc cùng tiến cùng ra đã trở thành bình thường.

Hai năm trước, Tiêu Ngọc từ trong tay Ngụy Sương tiếp quản Doanh Cấm quân. Quý Liễm thoát xác, từ lính quèn trở thành Thống lĩnh Cấm quân.

“Đúng vậy, chuyện luyện binh còn quan trọng hơn cả Trẫm.” Tiêu Ngọc càng thêm bực bội.

Cấm quân từ nay về sau trực tiếp nghe lệnh Tiêu Ngọc. Công việc huấn luyện còn lại là Ngụy Sương cùng Quý Liễm chia đôi.

Đại bộ phận vẫn là Quý Liễm quản, Ngụy Sương cố ý né tránh tai tiếng. Tuy nhiên, Ngụy Sương nhiều năm quân lữ sinh hoạt, việc huấn luyện người thật sự có một tay, cho nên thường xuyên bị mời đi chỉnh đốn những lính mới nhập doanh.

“Bệ hạ nào nói thế, Vương gia coi trọng Doanh Cấm quân cũng là vì an nguy của Bệ hạ.” Cấm quân phụ trách an toàn Hoàng thành Kinh đô, Ngự lâm quân càng gánh vác trọng trách hộ vệ an nguy Đế vương.

“Phùng Thuận, Trẫm hiện tại đã nắm thực quyền rồi, sao ngươi ngược lại lại giúp Ngụy Sương nói chuyện?” Tháng trước, Tiêu Ngọc bất đắc dĩ tiếp nhận sự nghiệp tự mình chấp chính từ tay Ngụy Sương, lôi kéo trọng thần, hết người này đến người khác đến thăm hỏi. Chỉ xem tấu chương nửa tháng, Tiêu Ngọc cảm thấy mình làm cái Hoàng đế này quá khổ mệnh.

“Bệ hạ thứ tội, lão nô đây là lo lắng Vương gia lại giận dỗi bỏ đi thiên điện...” Ngài đến lúc đó một bên không cho người tiến vào nội thất, lại còn muốn hậm hực nửa đêm đi bò lên giường nhà người ta.

“Nhắc tới chuyện này Trẫm liền tức tối. Ngụy Sương có phải đã cho Trẫm uống thuốc giả không, cho nên mới chậm chạp không phân hóa? Chỉ còn nửa tháng nữa Trẫm liền hai mươi, Ngụy Sương còn không chịu mở lời hoan hảo với Trẫm.”

Khi mười lăm mười sáu tuổi, Tiêu Ngọc còn có thể lý giải, cũng không nghĩ nhiều cách như vậy. Nhưng qua mười bảy mười tám tuổi trở đi, mỗi khi ở gần Ngụy Sương ngủ, trong mộng Tiêu Ngọc luôn có thêm những hình ảnh không thể miêu tả.

Tỉnh lại liền phải đi tắm rửa thay quần lót.

Ác độc nhất chính là, Ngụy Sương rõ ràng biết Tiêu Ngọc vì sao lại như vậy, nhưng lại không chịu giúp hắn.

Đừng nói dùng tay, chỉ hôn một chút lên trán thôi cũng giống như muốn lấy mạng vị Nhiếp Chính Vương này vậy.

Nếu lại cùng Ngụy Sương ngủ thêm mấy tháng trong sạch, Tiêu Ngọc cảm giác mình sẽ bị nghẹn đến phát bệnh mất.

“Bệ hạ, lão nô mạo muội đoán rằng, tính tình Ngài gần đây không tốt có lẽ là vì...”

“Tính tình Trẫm chỗ nào không tốt? Ngụy Sương muốn cái gì Trẫm đều theo hắn, hắn bảo Trẫm phê sổ con Trẫm cũng đều phê!” So với việc cự tuyệt ân ái, việc bị ném lại chính vụ càng làm Tiêu Ngọc táo bạo.

“Ngài nghe nô tài nói...” Phùng Thuận hiếm khi cảm thấy vị Bệ hạ nhà mình khó hầu hạ.

Hắn thở dài một tiếng, thuật lại suy đoán: “Ngài xem Vương gia mỗi tháng tiến vào kỳ dễ cảm thì tính tình luôn rất cáu gắt, thường xuyên giận dỗi bỏ đi thiên điện. Lão nô cảm thấy, bệnh trạng Ngài hai ngày này, cùng kỳ dễ cảm có chút giống.”

“Kỳ dễ cảm?”

“Đúng vậy, lão nô nghe nói, Càn Quân trước và sau khi phân hóa đều sẽ cáu kỉnh hơn chút.”

Mắt Tiêu Ngọc sáng rực, tỉnh ngộ. Hắn không thèm để ý đến mớ tấu chương râu ria trên bàn nữa, ung dung tự tại bước ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Chỉ lát sau, đã đến Thái Y Viện.

Đế vương đích thân tới, chư vị Thái y buông việc đang làm, cung kính đón Thánh giá.

“Không cần phải bận tâm Trẫm, các ngươi cứ tiếp tục bận, gọi Trương, Lý hai vị Thái y lại đây gặp Trẫm.”

Hai vị Thái y hiện giờ đã là cánh tay đắc lực của Tiêu Ngọc, ở Thái Y Viện có quyền, nhưng Phùng Thuận lại là người lôi họ ra để kết luận mạch chứng.

“Bệ hạ chỉ sợ là sắp phân hóa!” Phùng Thuận kích động nói nhỏ.

Bút trong tay hai vị Thái y đồng thời run lên, vội vàng đi theo Phùng Thuận chạy chậm đến trước mặt Tiêu Ngọc.

“Bệ hạ Ngài có việc truyền triệu là được, sao lại tự mình đến đây...” Sau khi khách sáo hành lễ, người mở miệng trước là Lý Thái y.

“Các ngươi bảo Trẫm đi dạo nhiều nơi hơn, Trẫm liền tới đây nhìn xem.” Tiêu Ngọc tung ra lời dặn dò của thầy thuốc.

Dù sao Tiêu Ngọc tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn nhàn rỗi không có việc gì dạo tới Thái Y Viện là vì trốn phê tấu chương.

Đoàn người lại chậm rãi quay lại Dưỡng Tâm Điện.

Tiêu Ngọc đặt tay lên gối kê mạch, lẳng lặng quan sát thần sắc hai vị Thái y.

Đột nhiên, trong điện nổ tung hai đạo thanh âm vui sướng. Hai vị Thái y kích động đối diện qua, đồng thời quỳ xuống đất dập đầu chúc mừng Tiêu Ngọc.

“Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ. Từ mạch tượng xem, ngày Ngài phân hóa sẽ ở trong tháng này!”

5 năm, ròng rã 5 năm, vị Bệ hạ của họ rốt cuộc cũng sắp phân hóa thành Càn Quân.

“Thật sao?” Sắp được như ước nguyện, Tiêu Ngọc ngược lại không dám tin tưởng.

“Chúng Thần sao dám khi quân! Bệ hạ, Ngài là tin vui sắp đến rồi!”

Sự kích động trên mặt hai vị Thái y, càng không giống như đang diễn.

Tiêu Ngọc dám khẳng định, nếu không phải mình ở trước mặt, hai vị Thái y này có thể ôm nhau nhảy múa trên chiếc cột rồng hư cấu trong điện.

“Rất tốt.” Tiêu Ngọc làm Phùng Thuận cấp cho mỗi người một thanh ngọc như ý làm ban thưởng.

________________________________________

Cuối mùa thu, bóng đêm bò lên trên màn trời càng ngày càng sớm. Trước khi sắc trời sắp hoàn toàn tối đen, Ngụy Sương phong trần mệt mỏi đã tới bên ngoài Dưỡng Tâm Điện.

5 năm trôi qua, đường nét trên gương mặt vị Nhiếp Chính Vương 27 tuổi càng thêm sắc lạnh, nhưng nơi mày mắt lại nhiều thêm vài phần nhu hòa.

Cả khuôn mặt tràn ngập sự thương hải của một người bị Tiêu Ngọc thuần hóa.

“Ngụy Sương, ngươi về trễ quá, bữa tối đều nguội cả rồi.” Bàn yến hội rõ ràng chỉ mới được dọn lên chưa đến một nửa đồ ăn, Tiêu Ngọc mở to mắt nói dối.

“Bệ hạ thứ tội, trên đường trì hoãn công việc.” Ngụy Sương từ trước n.g.ự.c móc ra một túi bánh hoa quế mới ra lò.

Góc phố chính Kinh đô có một tiệm bánh ngọt, bánh hoa quế đặc biệt ngon. Hoa quế trong cung mấy ngày trước mới được treo lên cây, Ngụy Sương liền mua về cho Tiêu Ngọc.

“Cửa hàng bánh ngọt kia thường sau giờ Ngọ liền hết sạch.” Tiêu Ngọc không khách khí vạch trần lý do của Ngụy Sương, nhưng nể tình Ngụy Sương có lòng, hắn vừa nhấc cằm, ra hiệu Ngụy Sương ngồi vào.

Tiêu Ngọc dù chưa phân hóa, nhưng 5 năm này cũng cao lớn không ít. Trải qua 5 năm cùng ăn cùng ở, Tiêu Ngọc cố gắng mà lớn đến chỉ kém Ngụy Sương một cái đầu.

Tiêu Ngọc sau khi phổng phao càng thêm xinh đẹp, mày mắt như họa.

Màu hổ phách trong mắt lại phai nhạt chút, tỏa rạng trong mắt đào hoa, như là ánh dương giữa hè lấp lánh trên mặt hồ.

Chỉ nhìn một lúc, đã khiến người ta rối loạn hô hấp. Ngụy Sương không thể không cúi đầu nhìn về phía bàn ăn đang bày biện trước mặt.

Hắn thành thạo mở ra giấy dầu gói bánh, nhón lên một quả, bẻ một nửa nếm thử sau, mới đưa nửa còn lại cho Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc há miệng cắn lấy, má phồng lên, lại khó có thể phá hủy cái tướng mạo mỹ nhân kia. Ngụy Sương kịp thời thu hồi tay.

“Bệ hạ, Ngài lại quên rồi, không thể dung đồ ăn từ bên ngoài.” Ngụy Sương nắn vuốt mảnh vụn trên đầu ngón tay, phía trên còn giữ độ ấm trên môi Tiêu Ngọc.

“Không ăn, Trẫm liền sống không đến lúc Ngụy Sương tới cứu Trẫm.” Tiêu Ngọc cũng đã quen với sự thao thao bất tuyệt thường xuyên bộc phát của Ngụy Sương.

Ngụy Sương: “Nay đã khác xưa, Ngài là Thiên tử Đại Lương, quan hệ trọng đại.”

“Ngụy Sương đưa cho Trẫm mới ăn, Trẫm lại không ngốc.” Tiêu Ngọc không vui buông đũa ngọc trong tay, nhìn chằm chằm mâm tôm bày ở chính diện Ngụy Sương, muốn người ta lột sẵn dỗ mình.

Đôi bàn tay mỏng nhưng đầy vết chai sần quả thực duỗi hướng về phía mâm tôm.

Đầu ngón tay thô ráp ngắt đầu tôm, tinh tế rút ra chỉ tôm, đem phần thịt tôm hồng hào còn sót lại trêu đùa giữa mười ngón tay.

Sau đó, tôm đã lột vỏ đã được chiếc lưỡi hồng nhạt cuộn vào dạ dày Thánh Thượng.

“Nửa tháng nữa Trẫm liền hai mươi.” Tiêu Ngọc nhai tôm, tầm mắt không rời Ngụy Sương.

Động tác lột tôm của Ngụy Sương dừng một chút: “Thần cùng Bệ hạ ước định là sau khi Bệ hạ phân hóa.”

“Nhất định phải phân hóa sau mới được sao? Trẫm lập tức liền trưởng thành.” Tiêu Ngọc nghe nói, đồng liêu nào đó chưa cập quan của Quý Liễm đều đã làm cha, hài tử của hắn còn chưa có động tĩnh gì.

Ai... Đâu chỉ hài tử, hắn ngay cả môi Ngụy Sương cũng hôn không đến. Việc hắn làm với Ngụy Sương quá đáng nhất, đơn giản là mộng tinh.

Một vò rượu lâu năm thơm ngào ngạt bày ở bên người, lại chỉ có thể ngửi.

“Càn Quân phân hóa sau khi cập quan là hiếm có, nhưng cũng đều không phải là không có, Bệ hạ chớ nên nóng vội.” Ngụy Sương bình tĩnh gắp lên miếng gừng lẫn trong miếng thịt.

Kỳ thật Ngụy Sương còn cấp bách hơn Tiêu Ngọc. Hắn hôm nay lại túm Thẩm Xác tới Doanh Cấm quân hỏi một hồi.

Ngụy Sương: “Bệ hạ chậm chạp chưa phân hóa, có lẽ nào là do dấu vết?”

Ánh mắt Thẩm Xác như có như không đáp ở trên người Quý Liễm: “Có lẽ là, nhưng theo ta được biết, dấu vết chỉ làm tăng thêm liên kết giữa ngươi và Bệ hạ, sẽ không ảnh hưởng đến việc phân hóa sớm hay muộn. Có bí dược Hoàng gia bảo vệ, cũng rất khó ảnh hưởng đến giới tính phân hóa của Bệ hạ.”

Dấu vết, chỉ ảnh hưởng đến giới tính phân hóa lần thứ hai của người bị đánh dấu.

Nhưng trong một quyển bí truyền của Thẩm gia, có ghi chép rõ ràng: Người bị Càn Quân đánh dấu, sau khi uống bí dược, vẫn thuận lợi phân hóa thành Càn Quân.

“Trẫm mới không vội phân hóa, sớm muộn gì cũng sẽ phân hóa.” Tiêu Ngọc dằn lại ý định chia sẻ niềm vui với Ngụy Sương, bắt đầu trong lòng tính toán làm sao mới có thể đỡ thèm.

Bởi vì duyên cớ dấu vết, Càn Quân tín hương của Ngụy Sương đối Tiêu Ngọc mất đi ý vị áp chế. Không có nhân tố bên ngoài, Tiêu Ngọc cũng khó có thể chiến thắng Ngụy Sương về thể năng.

Ngụy Sương cả ngày chạy đi chạy lại giữa Doanh Cấm quân và Hoàng cung, cơ bắp trên người một chút không giảm. Tiêu Ngọc tuy cũng cố ý rèn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng so với Ngụy Sương, vẫn gầy yếu hơn.

Ngủ không được, vậy hôn một chút cũng được chứ?

________________________________________

Tiêu Ngọc khoác áo ngủ huyền hắc ôm sát người, cổ áo nửa mở. Hắn dựa vào trên long sàng chủ động nhường nửa bên giường, chờ Ngụy Sương đi ngủ.

Rượu hương quen thuộc từ ngoại điện phiêu tiến vào. Tiêu Ngọc hít mạnh hai ngụm, hai chân vắt chéo bày trước người.

“Bệ hạ, vào thu rồi, bệnh cảm lạnh của Ngài chưa lành, cẩn thận cảm lạnh.” Ngụy Sương duỗi tay giúp Tiêu Ngọc thu lại cổ áo.

Tiêu Ngọc: “...”

Tiêu Ngọc vừa mới chuẩn bị sẵn một bụng lời dụ dỗ liền lập tức bị đánh tan. Hắn rầu rĩ bò lên trên giường, lăn mình vào phía trong.

Chỉ lát sau, đèn tẩm cung tắt. Đạo rượu hương kia trong bóng đêm chen lại đây. Tiêu Ngọc lặng lẽ xoay người, đem chân mình gác qua, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

Tiêu Ngọc sợ lạnh, bản năng ngược dòng nguồn nhiệt. Ngụy Sương là người tập võ, thể nhiệt , cho nên hai người khi thanh tỉnh dù có tư thế ngủ quy củ, nhưng đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tiêu Ngọc luôn lăn mình vào trong lòng Ngụy Sương.

Lăn nhiều, Ngụy Sương liền quen thuộc, vừa lúc tiện lợi Tiêu Ngọc lúc này hành sự. Hắn đem một đoạn cánh tay cũng gác lên n.g.ự.c Ngụy Sương.

Hắn lại cọ cọ vào lòng Ngụy Sương, xoáy tóc đỉnh vào cằm Ngụy Sương.

Thấy Ngụy Sương không phản ứng, Tiêu Ngọc lén lút mở một kẽ mắt, nương theo chút ánh sáng còn sót lại trong màn, xác định vị trí môi lưỡi Ngụy Sương.

Cả người Tiêu Ngọc trọng lượng đều gần như đè trên người Ngụy Sương.

Không phải vừa chạm vào liền tách ra, Tiêu Ngọc cạy mở môi Ngụy Sương, tham lam hấp thu hơi thở của người trong lòng.

Rượu hương nồng đậm theo môi răng xâm nhập vào người Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc lần đầu tiên, nghe thấy trên người mình thoáng qua một sợi Quế Hương.

Tiêu Ngọc sửng sốt.

Quyền chủ động đã bị Ngụy Sương đoạt đi.

Ngụy Sương thở dốc, uy nghiêm dùng chăn chế Tiêu Ngọc thành một cuộn rồng đen đóng gói kín mít.

“Bệ hạ, Đế vương không thể dễ dàng bại lộ sở thích.” Ngụy Sương lạnh mặt lời nói thấm thía.

Tiêu Ngọc đã đạt được mục đích. Hắn toét khóe miệng bình yên nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Thật keo kiệt, chẳng phải chỉ trộm hôn ngươi một chút!

back top