Ngụy Sương bật cười thành tiếng.
Tiêu Ngọc không vui: “Ngươi cười cái gì.”
“Bệ hạ, Thần là Càn Quân (Alpha).” Ngụy Sương tự nhiên tách bạch khỏi đề tài thích hay không thích, hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiêu Ngọc, chợt cảm thấy, ngoài chính sự nước nhà, cũng nên phổ cập kiến thức sinh lý Càn Quân cho vị Tiểu Hoàng đế còn chưa phân hóa này.
Ví dụ như khoang sinh sản của Càn Quân sau khi phân hóa sẽ thoái hóa và teo lại, không thể sinh được hài tử.
“Càn Quân thì sao? Trẫm đã hỏi qua Thái y, Thái y nói có thể.” Tiêu Ngọc quả quyết khẳng định.
“Nếu có thể, vậy vì sao Bệ hạ còn phải khiến khắp đường cái dán cáo thị bí phương cầu Càn Quân thụ thai?” Ngụy Sương cũng không vòng vo với Tiêu Ngọc, từ trong tay áo lấy ra tờ cáo thị được xếp ngay ngắn, đặt lên bàn gỗ trước mặt Tiêu Ngọc.
“À... Ngươi lại tới vặn hỏi tội Trẫm.” Tiêu Ngọc liếc nhìn bằng chứng phạm tội trên bàn, đương nhiên khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhắm mắt lại: “Không túm được chỗ yếu của Trẫm sẽ không chịu tiến cung gặp Trẫm, hay là ngươi phải đợi Trẫm bị tấu chương vùi lấp rồi mới chịu đến cầu xin?”
Có dấu vết chống lưng, Tiêu Ngọc ngoài miệng hung hăng dọa người.
Hắn đã hỏi rõ. Dấu vết này cần Ngụy Sương thật sự thích mình, mới có thể lưu lại trước khi mình phân hóa thành Càn Quân.
Hơn nữa, việc có thể lưu lại ấn ký, cũng có nghĩa độ phù hợp của hai người cực cao, cho nên dù Ngụy Sương cùng mình đều là Càn Quân, cũng sẽ không ghét tín hương của nhau.
Ngày sau bọn họ có thể cùng nhau vượt qua kỳ dễ cảm, đương nhiên cũng có thể sinh dưỡng con vua.
Ngụy Sương đương nhiên không biết Tiêu Ngọc đã sắp nghĩ xong tên con cái của hai người.
Hắn thấy Tiêu Ngọc hợp tình hợp lý ném chính sự trên bàn cho mình, nhíu chặt mày: “Phê duyệt tấu chương là trách nhiệm của quân vương, Thần bất quá chỉ là tạm thời thay thế...”
Lời trung của Ngụy Sương thật sự khó nghe, Tiêu Ngọc chọn cách cắt ngang trực tiếp, tiếp tục nói một đàng làm một nẻo: “Đúng vậy, Trẫm đều giao quyền lực Hoàng đế cho ngươi hết rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
“...” Quả thực ngang ngược hết chỗ nói.
Tiêu Ngọc chậm chạp không thấy Ngụy Sương trả lời, liền quay đầu, mở hé mắt nhìn lén.
Bị Ngụy Sương bắt gặp, hắn đen mặt chống nạnh: “Là muốn ngôi vị Hoàng đế của Trẫm sao?”
Thân là Hoàng đế bù nhìn, căn cơ chưa vững đã dám nói chuyện như vậy với Nhiếp Chính Vương nắm giữ quyền cao.
Biểu cảm trên mặt Ngụy Sương trống rỗng trong chớp mắt, nhìn gương mặt vô biểu tình của Tiêu Ngọc, đầu vô cớ đau nhức.
Cái chứng lụy tình mới vừa bị Thẩm Xác gõ tỉnh của Ngụy Sương lại co rụt về. Hắn hơi chút lý giải được địch ý mà Phùng Thuận phóng ra khi hắn mới vào Ngự Thư Phòng.
Đế vương không phải người nhà bình thường. Cứ như vậy hoàn toàn tín nhiệm một kẻ quyền thần... sớm muộn gì cũng phải trả cái giá rất đắt.
Vì thế, Ngụy Sương chuẩn bị để Tiêu Ngọc thể nghiệm một chút thế nào là lòng người hiểm ác.
Hắn hơi thả ra Càn Quân tín hương đầy áp lực, trầm mắt, một phen túm chặt cổ tay Tiêu Ngọc: “Bệ hạ, Thần muốn vị trí của Ngài, Ngài hiện tại lại có thể lấy cái gì để bảo vệ?”
Không ngờ, vì duyên cớ dấu vết, Tiêu Ngọc hoàn toàn không cảm nhận được áp lực tín hương Càn Quân trên người Ngụy Sương.
Hắn chỉ cảm thấy rượu hương trong phòng lại càng thêm nồng đậm, khiến người buồn ngủ.
Tiêu Ngọc nén tiếng ngáp đến bên miệng, nhìn đầy bàn tấu chương, kỳ quái nói: “Trẫm lại chưa nói không cho. Dù sao vị trí này cũng là ngươi đẩy Trẫm lên mà.”
Hắn vốn dĩ cũng không nên làm Hoàng đế. Đến lúc đó phủi tay gánh nặng, làm Thái Thượng Hoàng an nhàn, vẫn được Ngụy Sương nuôi dưỡng, cơm áo không lo.
Cũng không biết con của Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế, thứ bậc nên luận thế nào.
“Bệ hạ, nhường ngôi vị Hoàng đế là chuyện đáng vui sao? Cái nụ cười ngây ngốc của Ngài phải gấp lại rồi đấy.” Ngụy Sương công kích vô hiệu.
Đối mặt với một vị tân Hoàng chỉ muốn nằm dài, uy h.i.ế.p không hề tác dụng, ngược lại làm Ngụy Sương sinh ra chút cảm giác thất bại.
Sớm biết có ngày này, lúc trước còn không bằng làm Tiêu Ngọc sợ mình một lần cho xong, nói như vậy không chừng còn có thể tiến bộ hơn chút.
“Trẫm không cho.” Tiêu Ngọc xoa khóe miệng, lập tức biểu diễn một màn lòng vua khó dò. Bất quá mấy khắc liền lật lọng: “Làm Thái Thượng Hoàng lại muốn ngươi sinh hài tử cho Trẫm, thì làm tổn hại luân thường.”
Ngụy Sương thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn từ việc Tiêu Ngọc đương nhiên từ bỏ ngôi vị Hoàng đế, ngay sau đó lại bị ném vào vòng xoáy mới.
Hắn thậm chí không có thời gian suy nghĩ “tổn hại luân thường” từ đâu mà ra.
“Bệ hạ, Thần là Càn Quân. Chẳng sợ có dấu vết, cũng sinh không ra hài tử.” Ngụy Sương mặt liệt vô lực giải thích.
“Cho nên Trẫm mới treo thưởng lớn cầu phương thuốc, tranh thủ sớm ngày giúp Ngụy Sương chữa khỏi cái bệnh khó nói này.” Tiêu Ngọc bẻ ngón tay đếm.
Đề tài bất tri bất giác lại vòng về. Ngụy Sương mặt vô biểu tình xé nát cáo thị cướp được từ Thẩm Xác trong tay.
Đúng như lời Thẩm Xác, mình chỉ còn nửa bước là đến bệnh khó nói.
Thẩm đại nhân tuy yêu nghiệt, nhưng có khi lời nói khó nghe thật sự đúng trọng tâm. Ngụy Sương lạnh nhạt đem mảnh vụn nghiền nát vào trong nghiên mực.
Ngụy Sương bị buộc đi theo mạch suy nghĩ của Tiêu Ngọc, vô lực nói: “Muốn cho nam tử mang thai, cần phải phá vỡ khoang sinh sản. Bệ hạ Ngài chưa phân hóa thành Càn Quân, hiện tại chỉ sợ lực không đủ tâm.”
Bộ phận kín của Tiêu Ngọc, Ngụy Sương chưa từng thấy qua. Nhưng từ thân hình nhỏ yếu đo lường tới xem, muốn tìm được khoang sinh sản trong cơ thể Càn Quân, chỉ sợ là khó.
Huống chi đều là Càn Quân, Ngụy Sương cũng không muốn chịu lép vế. Hắn đối với Tiêu Ngọc tồn tại tâm tư mạo phạm.
Lời này Tiêu Ngọc nghe minh bạch, nhưng hắn đắm chìm trong một loại vui sướng khác, vì thế quyết tâm không so đo sự mạo phạm trong lời Ngụy Sương.
“Xem đi, ngươi chính là thích Trẫm, thích đến cam tâm tình nguyện vì Trẫm sinh hạ con nối dõi.” Tiêu Ngọc đắc ý ra mặt.
“Ta khi nào...” Lời nói lại một lần bị Tiêu Ngọc cắt ngang.
“Được, Trẫm cũng thích Ngụy Sương. Trước khi phân hóa, Trẫm sẽ không đụng chạm ngươi.” Tiêu Ngọc thân thiết nắm lấy tay Ngụy Sương, nhẹ nhàng xoa mở lòng bàn tay nắm chặt của Ngụy Sương vì buồn bực: “Bất quá Trẫm bởi vì cái dấu vết này, đối với tín hương Ngụy Sương sinh ra sự ỷ lại. Nghe không thấy rượu hương liền sẽ mất ngủ suốt đêm. Cho nên Ngụy Sương ngày sau phải ở lại Dưỡng Tâm Điện bồi Trẫm.”
“Ngài là Quân, Thần vi Thần. Quân Thần phân biệt rõ ràng, Thần há dám ngày đêm chung giường với Ngài.” Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Ngụy Sương vì một câu “thích” của Tiêu Ngọc mà rung lên bần bật.
Hắn áp chế nội tâm xúc động, lại không ức chế được tín hương. Trong phòng rất nhanh bị rượu hương tràn ngập, Tiêu Ngọc càng buồn ngủ hơn, tay chân đều bắt đầu mềm nhũn.
“Cũng không nhất định nhất định phải kề cận nhau ngủ. Trẫm ở bên cạnh long sàng lại cho người dựng một cái giường nhỏ. Trong phòng có hơi thở Ngụy Sương là được, Trẫm rất dễ nuôi.” Tiêu Ngọc chủ động nhượng bộ, càng thêm muốn Ngụy Sương, cây an thần hương này.
Trước tiên đem Ngụy Sương dụ đến tẩm điện đặt chân, sau đó lại từ từ mưu tính.
“Bệ hạ, Ngài ngốc nghếch.” Ngụy Sương vẫn đang giãy giụa.
Tiêu Ngọc không còn cách nào, đem mình tiến đến trên người Ngụy Sương, một phen vòng lấy vai Ngụy Sương, rất có ý tứ Bá Vương cưỡng ép.
Hô hấp Ngụy Sương cứng lại, bị Quế Hương nồng đậm quấy nhiễu thần trí, nhất thời đã quên làm sao đẩy Tiêu Ngọc ra.
Tiêu Ngọc lại không làm gì. Hắn chỉ là kéo tay Ngụy Sương ra, đặt nó trước mắt mình: “Ngụy Sương, ngươi xem, xem quầng thâm trước mắt Trẫm.”
Từ sau khi trở về từ khu vực săn bắn, Tiêu Ngọc liền không ngủ ngon bao giờ. Thời gian dài, quầng thâm mắt trên khuôn mặt trắng nõn càng thêm rõ ràng.
“Trong cung có mật đạo. Trẫm nói cho ngươi phương vị. Không cần lo lắng không danh phận bị đồn thành nịnh thần. Trẫm bảo Phùng Thuận mỗi ngày từ mật đạo đón ngươi tiến cung. Không có người sẽ biết Nhiếp Chính Vương ngủ lại trong cung mỗi đêm.”
Tiêu Ngọc tự nhận là cẩn thận vì Ngụy Sương suy nghĩ: “Dù sao ngươi ban ngày đều phải vào cung xử lý chính sự … Dứt khoát nghỉ ngơi ở trong cung, cùng Trẫm cùng ăn cùng ngủ giống như trên triều, tiện lợi.”
Tiêu Ngọc buồn bã làm Ngụy Sương trong lòng khó chịu mà nhói đau.
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra gò má Tiêu Ngọc cơ hồ tiến đến trước mắt, rốt cuộc gật đầu: “Ngủ lại có thể, nhưng thỉnh Bệ hạ giữ mình trong sạch.”
“Trẫm còn chưa phân hóa, muốn làm sao không giữ mình trong sạch?” Tiêu Ngọc bất mãn liếc Ngụy Sương một cái: “Ngươi nói, Trẫm chưa phân hóa, tìm không thấy khoang sinh sản của ngươi.”
Không có người đàn ông nào có thể nhẫn nại người mình thích nói mình không được, cho dù đó là sự thật.
Ngụy Sương lại nghẹn lời, nhìn Tiêu Ngọc thật cẩn thận chủ động, nội tâm chao đảo dữ dội.
Ngụy Sương cũng tựa hồ mò ra phương pháp làm Tiêu Ngọc tiếp tục chuyên tâm, hắn thử nói: “Bệ hạ, Thần không dám phụ lòng tình thích của Bệ hạ, nhưng có thể hay không vì Ngài sinh hạ con vua, chỉ sợ phải đợi Bệ hạ phân hóa xong, Thần mới có thể cho Ngài đáp án.”
Tiêu Ngọc vui vẻ tiếp thu: “Vậy khẳng định phải đợi Trẫm phân hóa xong lại tính toán.”
Ngụy Sương lại lắc đầu: “Không. Ý Thần là, sau khi Bệ hạ phân hóa, đem quyền lực trong tay Thần nắm ở trong tay mình, Thần sẽ tự mình chủ động lên long sàng. Trước đó, thỉnh Bệ hạ kiềm chế lại, chớ có lại trêu ghẹo Thần. Ngài chưa phân hóa, Thần lại là Càn Quân, dễ dàng mất kiểm soát.”
Mắt Tiêu Ngọc sáng rực lên, hắn bắt lấy vai Ngụy Sương dùng sức lay động: “Thật vậy chăng? Ngươi thề, nói không phải gạt Trẫm!”
Ngụy Sương dưới đáy lòng vì khí tiết của mình đã một đi không trở lại mà bi ai. Hắn cũng cười với Tiêu Ngọc: “Thần thề.”
Tiêu Ngọc cao hứng từ trên người Ngụy Sương nhảy xuống: “Đã như vậy, vậy Trẫm cũng phải lo liệu trước.”
Lo liệu trước...?
Ngụy Sương nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc đi ra ngoài, thu lại rượu hương quanh thân.
Là phải đi hướng long sàng dựng giường nhỏ sao?
________________________________________
Ba ngày sau, Ngụy Sương ở triều đình khôi phục đã biết cái gì là “lo liệu trước”.
Tiêu Ngọc cao ngồi trên long ỷ, theo thường lệ lơ mơ nghe phía dưới tấu trình nhàm chán vô vị.
Nhưng hôm nay lại có chút không giống. Tiêu Ngọc sau khi các triều thần tấu trình xong không vội vã tan triều, ngược lại duỗi người, chậm rãi mở miệng vàng: “Chư vị Ái khanh hiểu chuyện, cũng nên vì Trẫm chia sẻ lo lắng.”
Vương Nhược Phủ nhìn thần thái Tiêu Ngọc trong lòng kinh hãi, không tự giác nhìn về phía ghế dựa Nhiếp Chính Vương bày ở mấy bậc phía dưới long ỷ.
“Các vị Ái khanh, các ngươi nói, hai Càn Quân nên ở bên nhau thế nào đây?”
Triều đình chợt im bặt.
Vương Nhược Phủ đã sắp bị Tiêu Ngọc ngang ngược làm tức đến ngất đi. Hắn che lại ngực, được Thẩm Hữu Tướng luôn luôn không hợp đỡ lấy.
“Thần cho rằng, nếu thật tâm đầu ý hợp, cũng không phải là không thể.” Thẩm Xác lớn mật lên tiếng.
Tiêu Ngọc đem ánh mắt lưu tại Thẩm Xác dưới đường, vừa lòng gật đầu. Hắn biết việc này dị nghị tất nhiên lớn hơn tán đồng, cho nên không đợi triều thần khác đưa ra dị nghị, ngay lập tức tan triều.
Ngày thứ hai, Tiêu Ngọc trước khi tan triều, vẫn hỏi vấn đề hôm qua. Lần này, hắn thêm điều kiện.
“Trẫm nhìn trúng một vị Càn Quân, gia thế hiển hách, có nhiều lợi ích cho sự ổn định triều chính.” Tiêu Ngọc lại nhìn về phía Thẩm Hữu Tướng hôm qua vì mình nói chuyện.
Dưới đường tức khắc một mảnh náo động.
Không lâu sau, sự yên tĩnh dưới đường chuyển thành sóng gió mãnh liệt, mỗi vị lão thần trên mặt đều tràn ngập sự kinh ngạc tột độ.
“Bệ hạ không thể a! Đại Lương nào có tiền lệ Càn Quân nhập hậu cung?”
“Nếu gia thế hiển hách, kỳ thật, nuôi dưỡng vị Càn Quân kia không cần danh phận, cũng không phải không thể. Sau này lại cho một cái danh phận cũng được.” Thẩm Xác xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
“Kia sao có thể được! Trong hậu cung tất cả là Khôn giả. Đem Càn Quân nạp vào hậu cung, chẳng phải muốn làm loạn huyết mạch hoàng gia!”
Tiêu Ngọc nghe vậy, trong lòng kinh hãi, hắn không vui nhìn về phía Ngụy Sương: “Hậu cung không thiết lập, chỉ làm vị Càn Quân kia vì Trẫm sinh hạ con vua, thì sẽ không bị loạn.”
Lần nữa náo động.
Trước khi triều đình càng thêm hỗn loạn, Ngụy Sương không thể không thay Tiêu Ngọc mạnh mẽ tan triều, liền lôi kéo đem người đưa về Dưỡng Tâm Điện.
Nhưng có thể cản một ngày, lại không thể ngày ngày cản. Cản nhiều, còn làm chúng thần trong triều nhận định người được chọn Càn Quân mà Bệ hạ ái mộ chính là Ngụy Sương.
Sự tình bại lộ ngày ấy, Ngụy Sương ngẩng đầu thấy nụ cười đắc thắng của đế vương trên long ỷ.
Triều thần không chịu buông miệng, Tiêu Ngọc không chịu buông tay.
Cứ hỏi, liền hỏi 5 năm, hỏi đến triều thần cùng nhau mặc kệ. Thái độ từ thanh trừng người bên cạnh vua biến thành mau chóng nhốt tai họa vào hậu cung.
Nhưng, Tiêu Ngọc vẫn như cũ không có dấu hiệu phân hóa.
Tiêu Ngọc bực tức quăng bản vẽ thiết kế, không thể nhịn được nữa.
“Trẫm rốt cuộc còn phải đợi bao lâu mới có thể sủng hạnh Ngụy Sương!”
