“Đừng có giả ngây giả dại với tôi, rời xa em trai tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền?” Tôi rút một chiếc thẻ đen từ ví, lắc lư trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống, trông như một con nai bị giật mình, giọng nói cũng nhỏ đi: “Tôi và An An là yêu nhau thật lòng.”
Tôi suýt nữa bị câu “An An” của hắn làm cho buồn nôn.
“Thật lòng?” Tôi rút một chiếc thẻ phụ từ ví, đặt lên bàn: “Trong này có mười vạn, đủ cho cậu một năm học phí và sinh hoạt phí.”
Hắn lắc đầu.
“Hai mươi vạn.”
Hắn vẫn lắc đầu.
“Năm mươi vạn!” Tôi hơi mất kiên nhẫn, số tiền này đã vượt quá phạm vi nhận thức của một sinh viên đại học bình thường.
Hắn ngẩng đầu, nhìn tôi, đôi mắt trong veo đó chứa đựng một sự cố chấp mà lúc đó tôi không hiểu nổi: “Cố thiếu gia, tình cảm không thể dùng tiền để cân đo đong đếm được.”
Tôi tức đến bật cười.
Được, có khí phách đấy.
Tôi xem thử, khí phách của cậu đáng giá bao nhiêu tiền.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu tìm mọi cách để làm khó hắn.
Cố An dẫn hắn về nhà ăn cơm, tôi cố tình bảo dì làm một bàn đầy những món hắn không thích, ví dụ như canh đầy rau mùi.
Hắn lại nhịn được, mặt không đổi sắc gắp rau mùi ra, ăn một bát cơm trắng.
Cố An mua quần áo hàng hiệu cho hắn, hôm sau tôi lại lấy cớ “vô tình” làm đổ cà phê lên người hắn.
Hắn cũng không tức giận, chỉ im lặng cởi ra, thay lại chiếc áo sơ mi cũ của mình, thậm chí còn quay lại an ủi Cố An đang luống cuống tay chân.
Tôi phát hiện, thằng nhóc này quả thực là dầu muối không thấm.
Mềm không được, chỉ có thể dùng cứng.
